Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1043 -




Ngoại trừ nói về chuyện các lão tiền bối bị điều xuống đến Bạch Thành ra còn nói tới chuyện phát triển lâu dài sau này, Bạch Thành nếu đã có thể bảo vệ được người, vậy thì sau này sẽ còn có càng nhiều tiền bối bị uỷ ban cách mạng hãm hại sẽ được đưa tới đó, bên phía Bạch Thành cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ mọi người.
Trên đời không có chuyện gì tuyệt đối trăm phần trăm, Hoàng Cao Minh không cầu mong tất cả những người bị điều xuống nông thôn đó chẳng phải chịu chút hành hạ nào.
Nhưng có sự tồn tại của Bạch Thành, tuyệt đối sẽ tốt hơn so với bị điều đi những nơi khác.
Vì để duy trì tính đặc thù của Bạch Thành, mấy người Hoàng Cao Minh ở thủ đô cũng sẽ cố gắng hết sức, chỉ cần uỷ ban cách mạng của Bạch Thành không loạn, nơi đó chính là thiên đường của những người bị điều xuống dưới.
Mấy người Tần Thanh Man nói chuyện tới trước giờ cơm tối mới nói xong.
Cơm tối khách và chủ đều vô cùng vui vẻ, cơm nước xong cũng sắp đến tám giờ tối, hai chị em Tần Thanh Man cũng phải rời đi, bọn họ phải trở lại nhà khách, bởi vì không ai biết được ngày mai chủ tịch có muốn gặp mặt bọn họ hay không.
Lúc tạm biệt, tất cả trẻ con trong nhà họ Hoàng đều lưu luyến không nỡ.
Bọn họ không nỡ xa Sở Sở, cũng không nỡ xa sói con, ngay cả Thần Thần chơi cùng đám trẻ con nhà họ Hoàng hơn nửa ngày cũng đã thay đổi không ít.
Vệ Dũng Nghị còn chưa trở về nhà, trong nhà chỉ có Chu Tĩnh Nhã, cảnh vệ viên tiểu Trương cũng không tới đón Thần Thần, nhà họ Hoàng không chỉ để đứa trẻ chơi ở nhà mình hơn nửa ngày còn chăm sóc cả chuyện ăn uống của đứa trẻ.
Đoán chừng lát nữa nếu nhà họ Vệ còn không tới đón, đứa nhỏ Thần Thần này có thể sẽ ngủ lại nhà họ Hoàng luôn.
Hôm nay Ô Xuân Hoa bảo vệ Thần Thần, Thần Thần liền rất dính Ô Xuân Hoa, ôm cậu nhóc trở về nhà họ Vệ, chưa đi đến cổng nhà họ Vệ đã khóc lóc đòi về nhà họ Hoàng, cậu nhóc còn giang hai cánh tay với Ô Xuân Hoa đòi ôm ôm.
Đứa trẻ còn nhỏ, ai cũng không nỡ nhìn đứa trẻ như vậy.
Thần Thần liền ở lại nhà họ Hoàng, trước khi mấy người Tần Thanh Man rời đi đứa trẻ vẫn còn ở đó.
Lúc Tần Thanh Man rời đi Thần Thần còn tới trịnh trọng nói xin lỗi với Sở Sở và sói con, từ lúc chơi cùng mấy đứa trẻ nhà họ Hoàng cậu nhóc mới biết không thể cướp đồ của người khác, có thích đi chăng nữa cũng không thể đi cướp.
Tần Thanh Man thấy Thần Thần biết sai có thể thay đổi, cũng không so đo với trẻ con, sờ sờ đầu đứa trẻ, cô đưa cho đứa trẻ một viên kẹo.
Nắm lấy kẹo sữa con thỏ trắng sớm đã ăn ngán, Thần Thần nhìn bóng lưng Tần Thanh Man đi xa, nắm chặt lấy viên kẹo trong tay.
Viên kẹo này sau đó đi theo cậu nhóc hơn nửa đời người, cuối cùng bị con trai cậu lén ăn mất, con trai còn bị Thần Thần hung hăng đánh một trận, có thể thấy có lúc một chút lòng tốt đối với trẻ con rốt cuộc có thể thay đổi nhiều đến thế nào.
Hoàng Hải Quân đưa chị em Tần Thanh Man đến cổng của nhà khách, xa xa liền nhìn thấy bóng dáng của Đỗ Hoành Nghị và Tiểu Trịnh.
Cũng không biết hai người này đã đứng đợi ở cổng bao lâu.
Cũng may tiết trời tháng chín không lạnh, nếu không đứng ở bên ngoài lâu như vậy đúng là chịu tội.
"Anh Đỗ, chúng tôi trở về rồi."
Sở Sở vừa xuống xe liền chạy về phía Đỗ Hoành Nghị, trên mặt là nụ cười vui vẻ nhất, hôm nay ở nhà họ Hoàng cậu được ăn rất nhiều đồ ăn vừa tươi vừa ngon, tâm trạng muốn chia sẻ với người khác vô cùng mạnh mẽ.
Đỗ Hoành Nghị ôm đứa trẻ lên, thuận tiện cũng nhấc luôn sói con lên.
Hoàng Hải Quân thấy thời gian đã không còn sớm, cũng không dám làm trễ nãi Tần Thanh Man nghỉ ngơi, nói với Đỗ Hoành Nghị cùng Tiểu Trịnh mấy câu liền lái xe trở về.
Tần Thanh Man mới trở về phòng dưới sự vây quanh của Đỗ Hoành Nghị với Tiểu Trịnh.
"Đồng chí Trịnh, ngày mai có sắp xếp gì không?" Tần Thanh Man hỏi Tiểu Trịnh, cũng là đang dò xét xem ngày mai chủ tịch có gặp mặt bọn họ hay không.
"Ngày mai Chủ tịch có một hội nghị quan trọng, ngày mai tôi dẫn mọi người tới một nơi." Tiểu Trịnh nói rất thần bí.
Đối mặt chuyện thần bí này, cho dù là Tần Thanh Man hay Đỗ Hoành Nghị đều không dám dò hỏi, Tiểu Trịnh là quân nhân, nếu quân nhân đã không nói rõ ra bọn họ cũng sẽ không truy hỏi.
Ngày hôm sau, mọi người vẫn ăn bữa sáng lúc tám giờ hơn, ăn sáng xong, Tiểu Trịnh liền lái xe dẫn mọi người tới bệnh viện đa khoa Lục quân, bệnh viện vô cùng lớn, không chỉ có kiến trúc cao lớn, ngay cả xanh hóa cũng vô cùng tốt.
Khắp nơi đều là tiếng chim hót cùng hoa thơm.
Bắt đầu từ khi vào bệnh viện trái tim Tần Thanh Man liền đập ngày càng tăng tốc, cô có một loại cảm giác, cô sẽ gặp được người mà mình muốn nhìn thấy nhất kia ở chỗ này.
Tiểu Trịnh dẫn mấy người Tần Thanh Man đi tới một căn phòng bệnh trong khu nội trú, sau khi gõ cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Xa cách đã hơn nửa năm, tầm mắt của Tần Thanh Man và Vệ Lăng giao nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận