Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1044 -




Người đầu tiên gọi Vệ Lăng không phải là Tần Thanh Man, cũng không phải Đỗ Hoành Nghị, càng không phải Sở Sở, mà là sói con Tần Thanh Mang mang trong giỏ.
Sói con đặc biệt không thích đến bệnh viện, bởi vì bệnh viện không những đông người, bầu không khí lộn xộn, còn có mùi của các loại thuốc khử trùng, đây là một cực hình đối với con vật có khứu giác nhạy cảm như nó.
Từ lúc vào bệnh viện, sói con hắt hơi liên tục.
Nó vừa hắt hơi vừa lắc đầu ở trong giỏ, nếu người xách giỏ không phải là Tần Thanh Man, nó đã chạy từ lâu rồi, đây cũng là nguyên nhân nó không ngửi được mùi của Vệ Lăng, cho đến khi cửa phòng bệnh được mở ra.
Cả người Vệ Lăng đầy vết thương, từ lúc vào bệnh viện đã được băng bó không ít thuốc, nhiều thuốc bôi trên người như vậy, sói con có thể ngửi ra được ngay mới là lạ. Cho đến khi cửa phòng bệnh mở ra, nó mới nhận ra mùi của Vệ Lăng.
"À hú..."
Mới hôm qua sói con tìm nhầm Vệ Lăng, tâm trạng đang không tốt, bây giờ lại có thể phân biệt được mùi của Vệ Lăng, nó không thể ngồi im ở trong giỏ được nữa.
Nó thò đầu ra nhìn, thấy rõ là Vệ Lăng, nó tru lên một tiếng, vèo một cái lao về phía Vệ Lăng.
Tiếng tru của sói con không chỉ làm Vệ Lăng giật mình, mà cả những người khác trong phòng bệnh cũng bị dọa sợ.
Sở dĩ Tề Quân bọn họ có thể trở về nước một cách suôn sẻ, cũng nhờ công cứu viện của Tiểu Hắc.
Lúc này nghe thấy tiếng sói tru, mọi người đều giật mình, sau đó nhìn thấy một bóng đen lướt qua, cảm giác lạnh lẽo ùa về phía họ mạnh mẽ đến mức, nháy mắt khiến mọi người có cảm giác như đang mơ được trở lại thảo nguyên.
"Bà xã."
Sau mấy ngày dưỡng thương, vết thương của Vệ Lăng đã đóng vảy, có thể đi lại như người bình thường, nếu không phải trong phòng có những đồng đội khác bị thương nặng, hắn đã trở về đồn Kháo Sơn rồi.
Mấy ngày nay đang nhớ Tần Thanh Man, hôm nay lại nhìn thấy bà xã.
Tâm trạng của hắn bỗng chốc vui vẻ, một tay ôm lấy con sói con đang lao về phía mình, bước xuống giường đi về phía Tần Thanh Man.
Lúc này, tất cả sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào Tần Thanh Man.
Lúc đến gần Tần Thanh Man, hắn nhét sói con vào trong lòng Sở Sở, sau đó kéo Tần Thanh Man bỏ chạy.
Hắn muốn ôm bà xã.
Nhưng trong phòng bệnh có nhiều người, trong hành lang có nhiều cặp mắt như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra hành động gì vượt quá lẽ thường ở một nơi không thích hợp như vậy, vậy nên hắn kéo Tần Thanh Man bỏ chạy.
Chạy về phía tầng thượng.
Phòng bệnh của Vệ Lăng nằm ở tầng ba, cả tòa nhà cao sáu tầng, chỉ trong chốc lát, hai người đã nắm tay nhau chạy tới tầng thượng của tòa nhà.
Sau khi đóng cửa tầng thượng, Vệ Lăng ôm chặt lấy Tần Thanh Man.
Hắn không chỉ ôm Tần Thanh Man, môi còn vội vàng tìm kiếm môi của Tần Thanh Man, không ai biết rốt cuộc hắn đã nhớ Tần Thanh Man như thế nào.
Lúc đối mặt với xa luân chiến* của địch trên thảo nguyên, nếu không có Tần Thanh Man làm chỗ dựa tinh thần, hắn đã không trụ nổi cho đến khi bầy sói chạy đến.
*Là phương pháp sử dụng 2 cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.
Hắn chỉ cần mất kiên trì vài phút thôi, đời này hắn đã không thể nào gặp lại được Tần Thanh Man nữa.
Sự nhớ nhung lâu dài khiến Vệ Lăng điên cuồng.
Hắn vội vàng hấp thụ cảm giác yên tâm từ cơ thể Tần Thanh Man, không chỉ ôm chặt Tần Thanh Man, đôi môi còn háo hức tìm kiếm mùi vị quen thuộc.
Kết quả, hắn không thể kiểm soát được sức lực của mình.
Nụ hôn này là một nụ hôn mãnh liệt, nhưng cũng là một nụ hôn tàn nhẫn, môi chạm môi, răng chạm răng, không hề có chút cảm giác ngọt ngào nào.
Từ lúc Vệ Lăng kéo mình chạy, Tần Thanh Man đã biết cơ thể của Vệ Lăng vẫn ổn.
Đối mặt với sự đòi hỏi điên cuồng của Vệ Lăng, cô lập tức đoán ra nhiệm vụ lần này rốt cuộc khó khăn đến mức nào, Vệ Lăng có thể phải đối mặt với cái chết, vì vậy người đàn ông luôn thờ ơ này, mới không che giấu được tình cảm mãnh liệt của mình dành cho cô.
Nụ hôn được chờ mong đã lâu này, phải mất một thời gian sau mới kết thúc.
Cuối cùng, không khí trong phổi của cả hai đều bị ép khô, hai người ôm chặt nhau thở dốc, mỗi hơi thở đều thể hiện đây là hiện thực, rằng họ đã gặp nhau, rằng cuối cùng họ lại ở bên nhau.
"Bà xã."
Đợi hơi thở ổn định lại một chút, Vệ Lăng buông Tần Thanh Man ra, dùng hai tay nâng mặt bà xã.
Khuôn mặt này xinh đẹp, ưa nhìn, vô cùng sống động trước mặt hắn.
Bất kể là vui, giận hay xấu hổ, cũng khiến hắn bị mê hoặc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận