Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1045 -




"A Lăng." Tần Thanh Man nhìn vào đôi mắt của Vệ Lăng, nhìn thấy rõ tình cảm sâu đậm trong đó, nồng nàn như thế, nồng nàn giống như rượu, còn chưa uống, cô đã cảm thấy say.
"Bà xã, anh về rồi."
Tất cả lời muốn nói biến thành một câu thông báo đơn giản nhất.
"Hoan nghênh về nhà." Tần Thanh Man dùng hai tay ôm chặt cổ Vệ Lăng, kiễng chân dán mặt mình vào mặt Vệ Lăng, mặc dù Vệ Lăng không nói gì, nhưng cô đều đoán được hết.
Nửa năm không gặp Vệ Lăng, người đàn ông của cô gầy rồi, gầy đi rất nhiều.
Cũng hốc hác.
Tần Thanh Mạn dán sát mặt mình vào mặt Vệ Lăng, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cô biết lần này họ gặp nhau khó khăn như thế nào, đồng thời cũng đoán được, mỗi một giây một phút trong quá khứ cô đều thiếu chút nữa mất đi Vệ Lăng, chỉ cần vừa nghĩ tới có thể mất Vệ Lăng, trái tim cô đã đau vô cùng.
Nước mắt của Tần Thanh Man thấm ướt mặt Vệ Lăng.
Điều này khiến Vệ Lăng tỉnh lại từ trong vui mừng của cuộc gặp gỡ: "Bà xã, đừng khóc, đừng khóc, anh về rồi, em đừng khóc.”
Đối mặt với kẻ địch lớn hơn mình gấp chục lần, hắn không hoảng sợ, lúc trở về tổ quốc, hắn cũng không rơi nước mắt, càng không sợ hãi khi đối mặt với cái chết.
Chỉ có nước mắt của Tần Thanh Man làm hắn sợ, làm hắn rơi nước mắt.
Nước mắt của Vệ Lăng và nước mắt của Tần Thanh Man hòa vào nhau, là nước mắt vui mừng của cả hai bên.
"Bà xã, đừng khóc, anh xin lỗi, là anh khiến em lo lắng."
Nước mắt của Tần Thanh Man khiến Vệ Lăng vừa cuống vừa khó chịu, hắn không muốn nhìn thấy bà xã khóc, hắn thích bà xã cười, cười thật vui vẻ.
"Ừ, em không khóc, chúng ta đều không khóc."
Tần Thanh Man cảm nhận được cảm xúc của Vệ Lăng, vội vàng gật đầu.
“Bà xã.” Vệ Lăng ôm mặt Tần Thanh Man, hôn lên giọt nước mắt của bà xã, mỗi giọt nước mắt này đều là tình cảm, nỗi nhớ nhung của bà xã dành cho hắn.
Nước mắt có vị không ngon tí nào.
Hơi mặn.
Nhưng Vệ Lăng vẫn hôn một cách thành kính và cam lòng.
Tần Thanh Man đưa tay lau nước mắt trên mặt Vệ Lăng, cuối cùng mặt cả hai đều sạch sẽ, lúc này cảm xúc của họ mới bình tĩnh trở lại.
Im lặng ôm nhau, cả hai đều cảm thấy không cần phải nói gì nữa.
Bọn họ cũng không hỏi đối phương tại sao lại ở thủ đô, bởi khoảng thời gian họ ôm nhau, không cho phép bất kỳ lời nào phá vỡ.
Ngay lúc Tần Thanh Man và Vệ Lăng dựa vào nhau trên tầng thượng, phòng bệnh thiếu đi Vệ Lăng cũng sôi nổi trở lại.
Mọi người thật sự không ngờ Vệ Lăng sẽ kéo Tần Thanh Man đi, chờ lấy lại tinh thần, đã không nhìn thấy bóng dáng của hai người nữa, trố mắt nhìn nhau vài giây, mọi người đều bật cười.
Hiếm khi thấy Vệ Lăng có một mặt như vậy.
Đỗ Hoành Nghị và nhóm người Tề Quân đều là người của sư đoàn xxx, có mấy chiến sĩ trong đoàn của anh ấy được Vệ Lăng chọn đi, thấy người quen, mọi người lập tức bắt chuyện.
Sở Sở, sói con và Tề Quân cũng biết nhau.
Biết Vệ Lăng ở đây, Sở Sở cũng không lo lắng khi chị gái và anh rể mất tích, ngược lại còn vui vẻ cởi giày, bế sói con lên giường Vệ Lăng.
Ngồi xuống rồi cậu còn vỗ vỗ chỗ bên cạnh, bảo Đỗ Hoành Nghị ngồi cùng.
Phòng bệnh lớn đặt tám cái giường, vốn dĩ không có chỗ kê thêm ghế, người nhà đến thăm bệnh chỉ có thể đứng hoặc ngồi trên giường.
Đỗ Hoành Nghị nhìn quanh mọi người trong phòng, thấy thiếu mất hai người, lập tức đoán được nguyên nhân.
Bệnh viện đa khoa Lục quân có phòng đơn và phòng dành cho hai người.
Bọn Vệ Lăng nhiều người như thế nhưng vẫn ở cùng một phòng bệnh, điều này đã nói rõ vấn đề.
Trong lòng Đỗ Hoành Nghị cảm thấy chua xót, thầm tiếc thương cho hai người đồng đội đã mất tích, nhưng không hỏi ra ngoài miệng, đôi khi im lặng cũng là sự tôn trọng đối với đồng đội.
Bởi vì anh ấy tin bất cứ ai trong căn phòng bệnh này cũng có tình cảm sâu sắc với hai người đã mất tích hơn anh ấy.
Nhiệm vụ hôm nay của Tiểu Trịnh là dẫn nhóm Tần Thanh Man đến gặp mấy người Vệ Lăng, nhiệm vụ đã hoàn thành, cậu ấy biết mọi người cùng sư đoàn có rất nhiều điều muốn nói, cho nên cậu ấy cũng không ở lại quấy rầy, mà ra đại sảnh chờ.
Một lúc nữa bọn Tần Thanh Mạn về, ở đại sảnh có thể nhìn thấy.
Đỗ Hoành Nghị thấy Tiểu Trịnh rời đi, cảm kích gật đầu một cái, sau đó ánh mắt lại lần nữa tập trung lên nhóm người Tề Quân.
Dù có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại không thể tiết lộ một chút gì về nhiệm vụ.
Đây là kỷ luật.
"Đỗ đoàn, Hồng Quân và Tân Vinh đã hi sinh." Cuối cùng, Tề Quân báo cáo cho Đỗ Hoành Nghị biết tin Phương Hồng Quân và Lục Tân Vinh đã hi sinh, cả hai người và anh ta đều thuộc trung đoàn 2 của Đỗ Hoành Nghị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận