Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 105 - Sự tin tưởng của sói đầu đàn 2




Trước câu hỏi của Vệ Lăng, Trương Vĩnh Phúc nghĩ một lúc mới trả lời: "Tôi biết nơi này, nhưng nó vốn dĩ không phải là hồ."
"Vậy là cái gì?" Trong lòng Vệ Lăng có một loại cảm giác mơ hồ.
"Vệ đoàn trưởng, nhìn từ hình dạng cùng vị trí địa lí, nơi đây ban đầu vốn là một miệng núi lửa dạng nhỏ, có thể do gần đây dưới lòng đất nóng lên làm tan chảy tuyết ở xung quanh mới tạo thành hồ nước nước nóng." Sau khi trải qua suy nghĩ thật kỹ Trương Vĩnh Phúc mới nói ra những lời này.
Hôm qua khi tới đây ông ấy đã thấy có cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được.
Sáng nay thừa dịp sắc trời, lại cẩn thận so sánh, ông mới nghĩ rõ ràng điểm mấu chốt.
Nói ra thì miệng núi lửa này cách đồn Kháo Sơn bọn họ cũng không tính là xa lắm, đi bộ thì mất mấy ngày, còn nếu trượt tuyết thì cũng chỉ hơn nửa ngày, mùa đông không có ai lên núi, nên lúc đầu mới không nhận ra sự thay đổi ở đây.
Vệ Lăng nghe Trương Vĩnh Phúc giải thích như vậy, lập tức hiểu ra tại sao gần đây lợn rừng cùng bầy sói lại thường xuyên xuất hiện ở rìa núi như vậy.
Đây là do đất nóng lên không chỉ làm thay đổi địa hình mà còn làm thay đổi nhiệt độ không khí, khiến cho những con vật bình thường mùa đông không thể đi lại đều tấp nập ra ngoài hoạt động, đến bầy sói cũng bởi nhiệt độ con hồ này mà ở lại đây vượt qua mùa đông giá rét.
Chẳng trách sáng nay lúc hắn đi dọc theo bờ hồ một vòng lại thấy được nhiều dấu chân động vật như vậy.
Như vậy có thể nói, nơi này vừa thích hợp để săn bắt, vừa không thích hợp để đi săn.
Thích hợp đi săn là vì đất nóng sẽ thu hút đến nhiều con mồi, không thích hợp ở chỗ mấy thú hoang cỡ lớn, người dân đồn Kháo Sơn không đối phó được.
Làm thợ săn lâu năm, Trương Vĩnh Phúc cũng đã nghĩ rõ ràng nguyên nhân mấu chốt trong đó.
Chịu đựng một miệng khổ tâm, Trương Vĩnh Phúc nhìn hồ than thở.
Bầy sói chưa được diệt trừ, thú hoang cỡ lớn tụ tập lại, người dân trong thôn bọn họ về sau dù là mùa hạ hay mùa đông đi săn đều sẽ rất khó khăn.
"Chúng ta nghĩ cách đuổi bầy sói đi xa một chút." Vệ Lăng biết thời đại này mọi người đều khó khăn, cũng không phải bảo thủ mà là đến từ trách nhiệm.
"Vệ đoàn trưởng, thật sự cảm ơn các cậu." Trương Vĩnh Phúc cảm thấy trong nháy mắt toàn thân tràn đầy năng lượng, có người quân đội ra mặt giúp đỡ, đừng nói là bầy sói, cho dù là gấu đen đến cũng không sợ nữa.
Vệ Lăng không tranh công mà lên tiếng giải thích: "Người dân ở mảnh đất này sống cũng chẳng dễ dàng gì, chúng tôi không phải chỉ thủ hộ biên giới mà cũng cần phải bảo vệ cuộc sống của người dân, giúp người dân có cơm ăn, có áo mặc, để tiếp tục sinh sống."
Tiếp tục sinh sống chính là động lực căn bản nhất của tất cả mọi thứ.
"Vệ đoàn trưởng à, cảm ơn đất nước, cảm ơn Đảng, cũng cảm ơn những chiến sĩ con em của nhân dân như mấy cậu, mảnh đất núi này của chúng tôi đất trồng thì thiếu, rừng lại nhiều, săn bắt là truyền thống truyền từ đời này sang đời khác, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không săn nhiều, săn đủ ăn là được rồi." Trương Vĩnh Phúc cười đến lộ ra cả mấy chỗ lợi trống không còn răng.
Vệ Lăng nhìn thấy nụ cười chất phác của Trương Vĩnh Phúc liền hơi hoảng hốt.
Khó trách nhân dân lại tin tưởng Đảng, yêu Đảng như thế, Đảng thực sự là suy nghĩ hết lòng vì dân, ít nhất đối với quân nhân như bọn hắn là phải có chức trách bảo vệ nhân dân, vì dân mà nghĩ, nếu ở thời đại trước của hắn người cầm quyền cũng có thể một lòng nghĩ cho dân như vậy, nói không chừng còn có thể giữ vững giang sơn đến mấy trăm năm.
Đáng tiếc, tất cả đều đã thành lịch sử.
Đám người Vệ Lăng đã tra ra được vì sao động vật trở nên khác thường, Trương Vĩnh Phúc và vị thợ săn kia cũng không nhất thiết phải ở lại nữa, còn lại giải quyết những nguy hiểm ở trong núi là việc của quân nhân bọn họ.
Vệ Lăng không định dựa vào mấy người bên cạnh này để triển khai hoạt động giải quyết.
Ngâm mình xong, hắn để binh lính bảo vệ hai người Trương Vĩnh Phúc trở về đồn Kháo Sơn báo cáo với đại đoàn trưởng, xin đại đoàn trưởng phái một đoàn binh lính đến để tiến hành giải quyết chuyện trong rừng, người đông sức lớn, cũng có thể kịp thời giúp người dân đón một cái tết yên ổn.
"Đoàn trưởng, thực sự không cần ai ở lại với ngài sao?"
Một nông binh có chút không yên tâm khi để Vệ Lăng lại một mình.
"Đây là mệnh lệnh, nhanh chóng về đơn vị báo cáo tình hình ở đây, tôi sẽ đi tra xét xung quanh hồ." Vệ Lăng từ chối ý tốt của người lính, nói thật ra, không có ai hắn ở trong rừng càng như cá gặp nước.
Nông binh thấy đến hai chữ mệnh lệnh Vệ Lăng cũng đã nói ra rồi, liền nhanh chóng đứng nghiêm chào, sau đó dẫn người bảo vệ nhóm hai thợ săn Trương Vĩnh Phúc rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận