Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1055 -




Nhìn sói con mũm mĩm, chủ tịch mặt đầy hòa nhã khen sói con mấy câu.
Sói con nghe không hiểu, nhưng dưới sự chỉ dẫn của Tần Thanh Man, nó ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, không hề nghịch ngợm, khiến nhân viên bảo vệ xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, họ có thông tin của sói con, cũng biết sói con lợi hại thế nào.
Việc chủ tịch muốn gặp sói con, mọi người đều phản đối.
Dù sao sói con cũng là động vật hoang dã, không hiểu tiếng người, không học được quy tắc, nhóm cảnh vệ lo lắng sói con sẽ làm chủ tịch bị thương.
Chủ tịch lại tự tin nói không được phân biệt đối xử, ông ấy tin Tần Thanh Man.
Thế là cuối cùng sói con cũng được đưa đến phòng khách nhỏ gặp chủ tịch, nhóm cảnh vệ thấy sói con nghe lời Tần Thanh Man đều thở phào nhẹ nhõm.
Chủ tịch thân thiết nói chuyện với Tần Thanh Man và Sở Sở.
Ông ấy hỏi chi tiết vụ giấu vàng và thuốc nổ, so với báo cáo bằng giấy, kể bằng miệng càng gây sốc hơn, nghe Tần Thanh Man báo cáo xong, chủ tịch bắt tay với Tần Thanh Man và Sở Sở.
Cảm ơn đóng góp của hai người vì đất nước.
Cả sói con cũng nhận được cái xoa đầu thân thiết của chủ tịch.
Không biết có phải sói con cảm nhận được sự uy nghiêm của chủ tịch hay không, lúc bị sờ đầu nó cũng không tránh.
Lúc Vệ Lăng đến, Tần Thanh Man cũng đã báo cáo xong, ngay cả đồ ăn cũng đã được bày trên bàn.
Vì có khách, nên hôm nay chủ tịch cố ý bảo nhà bếp làm thêm mấy món thịt.
Nếu chỉ có một mình chủ tịch, chỉ cần có đĩa ớt chưng, một bát thịt kho nhỏ và một bát canh trứng, nhưng bởi vì có gia đình Vệ Lăng, theo đầu người, tăng thêm một món, nên có nhiều thịt hơn.
Biết thói quen ăn uống của sói con, nhà bếp cũng chuẩn bị sẵn thịt băm và sữa bò.
Một bữa cơm, cả chủ và khách đều vui.
Sau khi ăn xong, chủ tịch còn bận việc, nên gia đình Vệ Lăng chào tạm biệt rồi rời đi trước.
Trở lại nhà khách, Tần Thanh Man thu dọn hành lý, biết hôm nay có thể sẽ được chủ tịch gọi gặp mặt, cô đã chuẩn bị quay về. Đúng lúc, có một chiếc trực thăng từ quân khu phía Bắc đưa đám Tề Quân về sư đoàn xxx, cô định theo họ về luôn.
Vệ Lăng không nói cho Tần Thanh Man biết, buổi tối Vệ Dũng Nghị mời họ về nhà ăn cơm, hăng hái giúp cô thu dọn hành lý.
Bốn giờ chiều, trực thăng đúng giờ bay đi Bạch Thành.
Hôm nay Vệ Dũng Nghị về nhà sớm, sau khi thông báo mọi người về nhà, ông dặn Chu Tĩnh Nhã bảo mấy cô con dâu đi nấu bữa tối, nói rõ hôm nay vợ chồng Vệ Lăng sẽ về nhà ăn cơm.
Bận rộn cả một buổi chiều, đèn đã bật cũng không đợi được gia đình Vệ Lăng đến.
Bầu không khí vui vẻ trong nhà họ Vệ bắt đầu lắng xuống.
Mọi người trong nhà họ Vệ đều biết công lao và chuyện Vệ Lăng được chủ tịch mời ăn cơm, nhà họ Vệ đều vui mừng vì thành tích của Vệ Lăng, thậm chí nghĩ đến tương lai tươi sáng của Vệ Lăng, nụ cười luôn treo trên miệng.
Nhưng khi trời càng ngày càng tối, gia đình Vệ Lăng vẫn chưa tới, mọi người đều đoán được chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt cũng vô tình cố ý nhìn về phía Chu Tĩnh Nhã.
Hôm nay Chu Tĩnh Nhã tự mình xuống bếp, tưởng là có thể dễ dàng nhận được sự tha thứ của Vệ Lăng, nhưng thực ra chỉ là do bà ta suy nghĩ hão huyền.
Đối mặt với bốn bề yên tĩnh, sắc mặt Chu Tĩnh Nhã càng ngày càng khó coi.
Những người con khác thấy vậy, vội vàng im lặng dẫn người nhà rời đi, có một số tình cảm đã mất, có cố cũng không thể vãn hồi được nữa.
Vệ Dũng Nghị không ăn cơm tối, một mình đi thư phòng, ngồi im lặng cho đến tận bình minh.
Ông biết, ông đã mất đi người con trai ưu tú nhất.
Đồn Kháo Sơn.
Lúc bọn Vệ Lăng trở về, cả ngôi làng đều được giăng đèn kết hoa, dân làng còn tự phát mặc quần áo như lễ tết, đứng ở cổng làng, chờ bọn Vệ Lăng trở về.
Vương Thừa Bình đến đồn Kháo Sơn sớm.
Mang theo một con heo và hai con dê đến, tối hôm nay quân dân bọn họ muốn ăn mừng.
Lúc nhóm người Vệ Lăng đến đồn Kháo Sơn đã là chín giờ tối, nhưng cổng làng tràn ngập mùi thịt thơm nồng nặc, dưới ánh đèn rực rỡ, khắp nơi đều có người, quân nhân, người già, trẻ nhỏ, còn có Vương Thừa Bình và mấy lãnh đạo trong sư đoàn xxx.
"Vệ Lăng, Thanh Man, cuối cùng cũng đợi được hai người trở về rồi, mở tiệc, mau mở tiệc thôi..."
Xe vừa dừng ở cổng làng, Vương Thừa Bình đã dẫn người đi đón nhóm người Vệ Lăng vào cổng làng, trên mặt là nụ cười hưng phấn.
"A, ăn thịt..."
Sở Sở và sói con vừa xuống xe đã lao về phía đám đông, cậu thích đồn Kháo Sơn, người dân ở đây chất phác, dễ hòa đồng hơn.
Trước sự nhiệt tình của Vương Thừa Bình và dân làng, Vệ Lăng và Tần Thanh Man nhìn nhau một cái, sau đó bật cười.
Thủ đô có lớn hơn nữa, cũng không tốt bằng nhà của mình.
Bọn họ về nhà, nhà của chính họ!
(Hoàn chính văn)

Bạn cần đăng nhập để bình luận