Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 127 - Anh dũng bắt trộm 2




Anh dũng bắt trộm 2
"Vậy em có thể ôm chúng một chút không?" Nhìn hai nhóc sói con mập mạp, trong lòng Tần Thanh Man liền mềm nhũn thành một mảnh.
Yêu cầu như này Vệ Lăng thật sự không quyết định được, nghĩ một chút mới trả lời: "Em có thể ôm chúng hay không, phải nhận được sự đồng ý của sói mẹ, nếu sói mẹ bằng lòng cho em ôm, em mới có thể ôm được, không ai có thể miễn cưỡng được."
Đã rõ nguyên do, Tần Thanh Man lại gần sói đen ngồi xổm xuống.
Cô biết sói đen là động vật, không thể nghe hiểu ngôn ngữ con người, cho nên cũng không nói gì, mà là một mực nhìn hai nhóc sói con đang nô đùa.
Chỉ nhìn chưa đến một phút, cô liền nhìn ra sự chênh lệch.
Nhóc sói đen ra đời sau, bởi vì bị dây rốn cuốn lại, nên sinh ra đã yếu hơn so với nhóc còn lại, chậm hơn một bước thôi liền thành cái nào cũng bị rớt lại phía sau.
Bất kể là uống sữa hay đánh nhau, nhóc sói đen đều không tranh nổi với nhóc trắng bạc.
Mặc dù biết đây là chuyện không thể xen vào, nhưng Tần Thanh Man vẫn cảm thấy đau lòng cho nhóc sói đen.
Hai nhóc sói con nô đùa lần nữa, nhóc màu đen lại thua rồi, nhóc sói đen bị thua liền khe khẽ kêu lên, thân thể mập mập lăn trên đất một vòng mới đứng vững được, lần này nó cách Tần Thanh Man gần vô cùng.
Gần đến mức có thể ngửi thấy hơi thở trên người Tần Thanh Man.
Cỗ hơi thở này khiến nhóc sói con từ lúc sinh ra đã cảm thấy gần gũi, duỗi chân ra thăm dò, nhóc sói con lảo đảo đi về phía Tần Thanh Man.
Tần Thanh căng thẳng rồi.
Cô khẩn trương nhìn về phía Vệ Lăng.
"Gặp nguy hiểm sói mẹ sẽ tự mình tha trở lại, không có hành động gì tức là đang ngầm đồng ý đó." Lúc nói những lời này Vệ Lăng dùng chân đá đá Tiểu Hắc đang ngồi xổm bên cạnh mình, Tiểu Hắc lúc này không dám dựa gần vợ nữa, chỉ ngồi chồm hổm bên chân Vệ Lăng ánh mắt tha thiết nhìn về vợ con.
Thật có tiền đồ mà.
Tiểu Hắc không để ý đến khinh bỉ của Vệ Lăng đối với mình chút nào, ánh mắt nó lấp lánh nhìn về nhóc sói con đang đi về phía Tần Thanh Man.
Nhóc con vừa đi vừa đánh hơi, ngửi hơi thở khiến nó an tâm, cuối cùng bước chân ngày càng nhanh nhẹn, có cảm giác như đang nhảy lên vậy.
Nhìn thấy sói con như này, Tần Thanh Man cảm thấy vừa hiếu kỳ vừa hưng phấn.
Cô không nhịn được vươn tay ra.
Ngao ô một tiếng, nhóc sói con liền ngậm lấy ngón tay đưa ra kia của Tần Thanh Man vào trong miệng.
Sói con vẫn chưa mọc răng, phần lợi non nớt mềm mại đáng yêu, ngậm lấy ngón tay Tần Thanh Man vô cùng vui vẻ, đuôi nhỏ sau lưng cũng không ngừng vung vẩy, có thể thấy nó vô cùng thích Tần Thanh Man, cũng bằng lòng thân cận với cô.
Sói mẹ nằm sấp trên đất yên lặng nhìn Tần Thanh Man cùng nhóc sói đen chơi đùa, không có một chút ý nghĩ đi ngăn cản nào cả.
"Bé đáng yêu, nhóc đáng yêu như vậy, chị đặt cho nhóc một cái tên nhé?" Tần Thanh Man được nhóc sói đen cắn đến tim cũng sắp tan chảy rồi, nhịn không được vừa cười vừa nghĩ xem có cái tên nào thích hợp với nhóc không.
Mới một ngày không gặp, thân hình sói con đã mập mạp như quả bóng rồi.
Sao có thể đáng yêu như thế chứ.
Nắm lấy bàn chân nho nhỏ lên xem, bàn chân thế nhưng có đệm thịt hồng hồng ở dưới, đầu ngón tay chọc nhẹ một cái vào đệm thịt, năm ngón chân ngắn ngủn liền vui sướng duỗi thẳng ra.
Cùng nhóc sói con chơi đùa, trên người Tần Thanh Man lúc này vừa mang theo tình thương của mẹ, vừa có những thú vui của trẻ nhỏ.
Nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Tần Thanh Man, nhóc trắng bạc bên người sói đen cũng háo hức muốn thử, nhưng cuối cùng vẫn không có lại gần.
Tần Thanh Man cũng không cùng nhóc sói đen chơi đùa quá lâu, mười mấy phút sau liền dừng lại, chủ yếu là do mấy nhóc sói con vẫn còn quá nhỏ, lông trên người cũng không thể tự chống rét được, trong đêm lạnh giá, bọn nó cần được hơi ấm của mẹ bao bọc.
Cùng với hai người Tần Thanh Man rời đi là hai tiếng sói tru ngân dài.
Đây là tiếng tạm biệt của Tiểu Hắc và vợ Tiểu Hắc.
Nắm lấy tay, suy nghĩ của Tần Thanh Man trở về trên người Sở Sở, đứa nhỏ nhà mình chờ ở nhà mất hai ngày hai đêm rồi, cũng không biết có sợ không nữa, , " A Lăng, sáng sớm mai chúng ta trở về đi."
"Được, trời hửng sáng chúng ta liền về."
Vệ Lăng đồng ý với ý kiến của Tần Thanh Man.
Hắn cũng phải trở về để báo cáo tình huống ở đây với đại đội, bây giờ chỗ này tạm thời bị đám sói chiếm cứ, bất kể là binh lính hay là thôn dân trong núi đều không thích hợp tiếp tục đến đây, sói có con non là lúc tinh thần hộ tể cao nhất, không nhất thiết phải quấy rầy một đàn sói sắp rời đi.
"A Lăng, em hơi lo cho Sở Sở."
Cảm xúc của Tần Thanh Man đột nhiên trầm xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận