Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 134 - Đền bù đủ số lượng 5




Đền bù đủ số lượng 5
Tần Thụ cùng Tần Thạch đối với hai đứa cháu Tần Kiến Minh này trong lòng chỉ hận không rèn sắt thành thép được.
Nhưng nhìn thấy tinh thần Tần Lỗi chỉ mới một lúc thôi đã sa sút đi rất nhiều, trong lòng hai người cũng có chút không dễ chịu gì, lúc đi lấy củi cũng là tự lấy của nhà mình mang đến.
Nói gì thì nói, tình cảm của mấy nhà trước đó cũng không tệ lắm.
Diêu Xuân Anh và Lý Mỹ Na biết cũng không nói gì khó nghe, chỉ là hung hăng mắng hai anh em Tần Kiến Minh không làm được chuyện gì nên hồn.
Học cái gì không tốt sao, hết lần này tới lần khác học ăn trộm.
Trộm thì cũng thôi đi, lại còn bị bắt tại trận, thật sự là làm cái gì cũng không xong.
Lụng bụng một lúc, Diêu Xuân Anh và Lý Mỹ Na cũng không đợi chồng mình về nữa, mà an ổn trên giường ngủ thiếp đi.
Việc không liên quan đến mình, các bà cũng không cần thiết phải sốt ruột đến nóng người.
Tri Thanh Điểm vắng hơi người lâu rồi không chỉ lạnh, còn có chút hoang vu, mọi người đang đợi mấy người lấy củi trở về.
"Bí thư, chủ nhiệm, chúng cháu sai rồi, có thể tha cho chúng cháu được không?"
Tần Kiến Quân xoa xoa cái đám nước mũi đã biến thành băng, nhịn không được cầu xin Trịnh An Quốc, bọn họ mặc dù đến nhà Tần Thanh Man, nhưng cũng chưa thực sự trộm được thịt, còn bị lăn lộn đến thảm như bây giờ nữa, có thể xem ở việc bọn họ đều thảm hại như vậy mà tha thứ cho bọn họ một lần được không.
"Tha cho mấy người?"
Trịnh An Quốc ánh mắt lạnh lẽo nhìn ba người Tần Kiến Minh."Vâng…..vâng, bí thư, chúng cháu sai rồi, chúng cháu thực sự biết sai rồi, về sau không bao giờ dám nữa, cháu xin thề." Tần Kiến Quân cảm thấy vẫn có cơ hội, nhanh chóng thành thật nhận lỗi.
"Bây giờ nói thì có tác dụng gì nữa!"
Đối diện với mấy người cứ thích gây phiền phức cho mình, phẫn nộ trong lòng Trịnh An Quốc muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi nữa, dứt khoát đạp mỗi người một cái.
Đừng nhìn ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, thế nhưng thể chất, thể lực đều khá tốt, cú đá này trực tiếp khiến ba người Tần Kiến Minh ngã quỵ trong tuyết luôn, vẫn là do Khương Lâm Sơn đến giúp đỡ kéo người lên, có thể thấy Trịnh An Quốc rốt cục đã tức đến như thế nào rồi.
"Bí thư, ông bớt giận, tức với ba đứa này không đáng đâu."
Tiền Tương Dương nhìn cũng biết Trinh An Quốc thực sự rất giận, liền vội khuyên giải.
Vừa lúc mấy người Tần Thụ cũng mang củi quay lại, mọi người đều bận rộn đi đốt lửa.
Có lửa rồi, nhiệt độ trong phòng cũng dần tăng lên, tâm trạng mọi người lúc này mới tốt hơn một chút.
"Mau treo ba đứa này lên cho tôi." Trịnh An Quốc chỉ tay vào xà nhà, nói ra hình phạt đối với ba người Tần Kiến Quân.
" Bí thư Trịnh, cháu sai rồi." Tần Kiến Quân nước mắt lập tức rơi xuống.
Cậu ta sợ, sợ vô cùng.
Cậu ta mặc dù mới mười bốn tuổi, nhưng cũng đã từng nhìn thấy đại đội xử lý "xú lão cửu"[2] và bọn tư bản như thế nào, cũng biết bị treo lên sẽ thê thảm biết bao nhiêu.
[2] Cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong đại cách mạng văn hoá.
Cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong đại cách mạng văn hoá.
"Chặn hết miệng bọn chúng lại." Trịnh An Quốc chẳng muốn nghe mấy người này lải nhải chút nào.
Trịnh An Quốc có uy tín rất cao trong đồn, cho dù Tần Thụ cùng Tần Thạch niệm tình huyết thống không muốn làm, thì vẫn còn rất nhiều người khác trong thôn nghe theo ông.
Cho nên mặc kệ ba người Tần Kiến Quân giãy dụa như thế nào, cuối cùng vẫn bị trói hai tay treo lên xà nhà.
Tần Lỗi vừa tức vừa sốt ruột, nộ khí công tâm đến mức mắt trợn trắng ngã xuống đất.
"Này….anh, anh tỉnh lại đi."
Tần Thạch vừa lúc nhìn thấy Tần Lỗi ngất xỉu, thuận tay đỡ lấy luôn, đỡ được người rồi mới nhớ đến vấn đề xưng hô, trước đó mâu thuẫn giữa hai nhà náo loạn đến khá ẫm ĩ, bai bên đều nói nhau rất nặng lời.
"Chú tư à, chú phải giúp anh hai chú, nhà anh chỉ có hai đứa con trai này."
Tần Lỗi được Tần Thạch đỡ lấy liền thở phào, người cũng không ngất nữa, nhưng giống như nắm lấy được ngọn cỏ cứu mạng, nước mắt nước mũi đều chảy ra, trong mắt ông ta bây giờ chỉ có hai đứa con trai, con gái sớm muộn gì cũng phải đi lấy chồng thành con nhà người khác, ông ta lựa chọn bỏ qua.
Tần Thạch tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm như thế nào.
Ai cũng nhìn ra được bí thư và chủ nhiệm tức giận như thế nào, thời điểm như này ông ta mà xen vào, chẳng khác gì ngại nhà mình hiện tại sống quá tốt.
Ông ta khó xử, không thể không nhỏ giọng nhắc nhở Tần Lỗi," Việc này điểm mấu chốt là ở trên người con bé Thanh Man, thân phận của Thanh Man bây giờ khác với trước kia rồi, dù cho là bí thư hay chủ nhiệm cũng sẽ nể nó một phần."
Ông ta nói cũng là đúng với tình hình thực tế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận