Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 140 - Tiếng khóc khiến người ta sợ hãi 3




Lần này trên người Vệ Lăng vác một tấm da gấu lớn, mang người xuống núi cũng không thuận tiện như khi vào núi nữa, hai người mạnh ai nấy trượt ván trượt tuyết của mình, đánh chắc tiến chắc theo đường xuống trượt núi, may mắn phần lớn đường đi đều là đường xuống núi.
Lúc trượt tuyết sức lực hao phí không tính là lớn, cũng may mắn sắc trời cho dù u ám cũng không có tuyết rơi, bằng không càng sẽ gia tăng độ khó xuống núi.
Cứ như vậy, Tần Thanh Man trở về đồn Kháo Sơn, hai tay mỏi đến mức hơi run rẩy.
Hôm qua nhà họ Tần vốn là trung tâm ánh nhìn của mọi người trong đồn, ánh mắt tất cả mọi người như có như không tập trung ở nhà họ Tần, Tần Thanh Man và Vệ Lăng mới vừa vào đồn liền có người phát hiện bọn họ, vốn dĩ người này muốn chào hỏi nhưng nhìn thấu da gấu Vệ Lăng vác sau lưng liền sợ đến mức quên hết mọi thứ.
Hôm qua có người mang tin tức chó sói và gấu đại chiến trên núi về kể lại, hai người Tần Thanh Man có thể lấy được da gấu từ trong miệng sói, đây là bản lĩnh to lớn bằng trời.
Trong nháy mắt, tin tức hai vợ chồng Tần Thanh Man lấy được da gấu liền truyền khắp đồn Kháo Sơn.
Bí thư đại đội và Tiền Tương Dương cũng nhận được tin tức hai người Tần Thanh Man đã trở về.
Suy nghĩ một chút, hai người không chạy đến nhà họ Tần trước.
Tần Thanh Man và Vệ Lăng từ trên núi xuống, vừa đến nhà chắc chắn đã mệt lả, lúc này bọn họ đến nhà không chỉ sẽ khiến người ta ghét, mà còn có thể làm phiền đối phương nghỉ ngơi, cho nên vẫn đợi một chút nữa hẵng đi.
Dù sao Tần Thanh Man trở về, Sở Sở chắc chắn sẽ cho cô biết tình hình trong nhà.
Bọn người Trịnh An Quốc dự định trì hoãn công việc một chút, đợi Tần Thanh Man chuẩn bị tâm lý rồi lại đến nhà.
Suy nghĩ như vậy, Trịnh An Quốc trực tiếp dặn dò con trai nhà mình thông báo thôn dân từng nhà đừng đi làm phiền Tần Thanh Man.
Thậm chí còn cử dân quân trong đồn đặc biệt đi trông chừng nhà Tần Lỗi.
Nhà họ Tần, Tần Thanh Man và Vệ Lăng cố gắng chạy về, chạy hơn bốn tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã đến nhà, lúc đến nhà bầu trời vô cùng u ám, cảm giác trễ thêm hai tiếng nữa thì có thể sẽ có tuyết rơi.
Đưa Tần Thanh Man đến cửa nhà xong, Vệ Lăng phải nhanh chóng trở lại quân đội báo cáo tình hình trên núi.
Thời gian gấp gáp, hắn cũng không vào cửa nhà họ Tần mà ở cửa viện tạm biệt Tần Thanh Man.
Tháo tay gấu xuống đưa cho Tần Thanh Man, da gấu thì vẫn vác trên lưng.
“Thanh Man, da gấu này phải qua thủ tục của sư đoàn mới có thể dùng được, anh mang về khai báo rõ ràng trước, sau đó bảo thợ cả thuộc da, trước năm mới sẽ làm cho em với Sở Sở mỗi người một bộ quần áo, sau này mùa đông đi đâu cũng không lạnh nữa.”
Tần Thanh Man bị lời nói của Vệ Lăng làm cảm động không thôi, từ chối: “A Lăng, da gấu quá quý giá, bọn em không thể nhận được, anh tự làm bộ quần áo cho mình, tấm da này lớn như vậy chắc chắn đủ làm một bộ cho anh.”
Vệ Lăng nở nụ cười: “Thanh Man, anh là quân nhân, quân nhân không thể mặc quần áo như vậy, em đừng từ chối, chúng ta là người một nhà, em và Sở Sở mặc thì tương đương với anh mặc, anh thích nhìn hai người mặc quần áo làm bằng da gấu này.”
Gương mặt của Tần Thanh Man bởi vì lời nói của Vệ Lăng mà có hơi đỏ lên, nhưng trải qua mấy ngày sống chung, lúc này cô đã có thể tự nhiên nhìn Vệ Lăng chằm chằm: “A Lăng, hay là anh mang đi tặng hoặc là tặng cho người nhà đi.”
Cô nhớ Vệ Lăng từng nói người nhà hắn ở Kinh Thành.
Vệ Lăng lắc đầu: “Thứ đồ như vậy ở Kinh Thành quá gây chú ý, ngược lại nơi này mặc không có bất kỳ vấn đề gì.” Mặc dù hắn mới sống ở thời đại này một năm, nhưng đã biết rõ tất cả chính sách của thời đại này.
Tần Thanh Man được nhắc nhở, trong nháy mắt phản ứng lại hiện tại mới đầu thập niên bảy mươi, đúng lúc là thời kỳ mười năm.
Thời kỳ này tốt nhất là cách xa Kinh Thành - trung tâm chính trị này, làm người cũng phải cẩn thận dè dặt.
“Được.” Biết rõ tình huống rồi, Tần Thanh Man cũng không từ chối nữa.
Nói thật, cô sợ lạnh, nếu có quần áo làm từ da gấu thì mùa đông mới sẽ không khó chịu nữa.
“Thanh Man, trở về đi, anh xử lý xong chuyện ở bộ đội thì sẽ trở về.” Ánh mắt Vệ Lăng nhìn về phía Tần Thanh Man tràn đầy quyến luyến.
Sống chung hai ngày khiến cho tình cảm của hắn đối với Tần Thanh Man nhanh chóng tăng lên.
Đương nhiên Tần Thanh Man nhìn ra được sự quyến luyến trong mắt của Vệ Lăng, chịu đựng sức nóng trên mặt, cô gật đầu nói: “Em đợi anh trở về.” Một câu trở về đại biểu cho hai bên đều hiểu, mà ở đây, sau này đã trở thành của bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận