Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 158 - Giao nộp gia sản, lĩnh chứng kết hôn 5




Tần Thanh Man cũng vô cùng hài lòng với mùi vị và hương thơm của mì sợi, hào phóng hứa hẹn: "Bữa sáng mai nhà mình lại ăn mì tiếp." Dù sao đều là chuẩn bị làm đồ ăn từ bột mì, cho dù có chút vất vả làm thành mì sợi, hay là hấp thành bánh bao, thì cũng chẳng khác nhau là bao.
"Tốt quá rồi." Sở Sở vỗ tay đầu tiên.
Vẻ mặt Vệ Lăng cũng rất vui vẻ.
Ăn uống no nê, mấy người ngồi vây quanh bếp lò để sưởi ấm.
Tần Thanh Man nói với Vệ Lăng về chuyện trong nhà mấy ngày trước bị trộm vào, cũng nói đến đại đội trừng phạt mấy tên trộm như thế nào
Vệ Lăng kiên nhẫn ngồi nghe hết, không hề chen lời.
"A Lăng, anh cảm thấy em đồng ý xử lý như vậy, có đúng hay không?" Tần Thanh Man nói với Vệ Lăng lời này thực ra chủ yếu muốn hỏi đến chuyện chức vị chủ nhiệm hội phụ nữ.
"Ai có năng lực thì người đấy làm, đây không tính là "hối lộ", dù sao cũng là dân chủ tuyển cử, em có thể được chọn hay không còn phải xem độ uy tín của em trong lòng người dân của đại đội."Vệ Lăng cũng nghe ra được nguyên nhân vì sao mấy người Trịnh An Quốc lại muốn đổi chủ nhiệm hội phụ nữ, một người không có năng lực mà ngồi vào vị trí này thì cũng chỉ là phụ thuộc.
Thay người cũng tốt.
Nhưng hắn cũng biết mấy người Trịnh An Quốc đề cử Tần Thanh Man tranh cử nhất định cũng có chút liên quan đến mình.
Chẳng qua đây chỉ là cơ sở đầu tiên, chủ yếu vẫn là nhìn vào chính con người của Tần Thanh Man, nếu không có năng lực, coi như có người nâng đỡ cũng nâng không nổi, nếu như bản thân Tần Thanh Man phù hợp với điều kiện tuyển cử, tham gia ứng cử cũng là hoàn toàn phù hợp với chính sách.
Tần Thanh Man nghe Vệ Lăng nói liền biết việc này sẽ không gây ra phiền phức cho Vệ Lăng.
"À đúng rồi, hố trong sân thì sao?" Tần Thanh Man tò mò cái hố kia xuất hiện kiểu gì, ngoại trừ cái hố này, trong sân có còn cái hố nào như thế hay không.
Vệ Lăng cũng mới nhớ ra là mình quên bàn giao chuyện cái hố cho hai chị em Tần Thanh Man.
"Trong sân không còn hố nào nữa đâu, chỉ có cái đó thôi, thịt nhất định phải để đông bên ngoài mới không bị hỏng, đêm hôm đó anh thấy có người đến thăm dò để trộm thịt, thời gian có hạn, liền đào luôn một cái hố như thế trong sân, vốn là muốn nói với bọn em, kết quả hôm sau đi vội quá nên quên mất."
Thật ra cũng không hẳn là quên mất.
Hố này là dựa theo sách binh pháp mà đào ra hố cơ quan, coi như Tần Thanh Man cùng Sở Sở có đứng ở trên nhảy nhót cũng sẽ không sập, nhưng mấy tên trộm như bọn Tần Kiến Minh thì không được, lực chân của bọn đi ăn trộm sẽ có chút khác biệt, chỉ cần đụng phải cơ quan, ngay lập tức sẽ bị lật vào trong hố, cho nên hắn cũng không cần thiết phải nhắc nhở hai chị em Tần Thanh Man.
Dù sao đêm hôm đó hắn cũng đã dùng băng để cảnh cáo mấy người Lưu Tam Côn rồi.
Không nghĩ tới sau khi mình đi mấy tên kia vẫn dám tới, cơ quan hắn chuẩn bị trừ trước liền có tác dụng.
Tần Thanh Man lo lắng cái hố này sẽ làm thương người nhà mình, nếu như ngày nào đó cô không ở nhà, Sở Sở nhỡ bị rơi xuống hố thì phải làm sao.
Từ khi có cái hố này, cô cũng Sở Sở mỗi lần đi ngang qua bên cạnh đều có chút lo sợ trong lòng.
"Hố này có cơ quan, bình thường bên trên hoạt động như thế nào cũng sẽ không bị ảnh hưởng, lát nữa anh ra làm lại mặt hố như cũ, hố này từng bắt được trộm rồi, anh tin chắc sau này không ai còn dám mạo hiểm tới đây nữa đâu." Chiêu giết gà dọa khỉ của Vệ Lăng so với bất luận lời nói gì đều có tác dụng thực tế hơn hẳn.
"Lấp hố đi thôi, sau khi bọn Lưu Tam Côn bị bắt, trong thôn chắc chắn sẽ không có ai dám đến nhà chúng ta mạo hiểm nữa đâu, bởi vì không ai dám chắc chỗ khác trong sân nhà mình còn cái hố nào không." Tần Thanh Man đồng ý Vệ Lăng lấp lại hố.
"Ừm." Ăn uống no nê rồi, Vệ Lăng lập tức cầm thuổng sắt lên ra ngoài làm việc.
"A Lăng, mặc áo bông vào đã." Tần Thanh Man ôm áo bông của Vệ Lăng chạy ra theo.
"Không cần đâu, làm việc sẽ ra mồ hôi." Vệ Lăng có một thân võ nghệ, thật sự đúng là không để ý đến chút lạnh giá này, mà để Tần Thanh Man nhanh chóng quay lại phòng, lúc này đã hơn chín giờ tối, tuyết đang rơi, nên càng lạnh thêm.
"Vậy em đi đun nước cho anh."
Tần Thanh Man nghĩ một lúc rồi quay người trở lại phòng.
Vệ Lăng làm việc nặng nhọc cho nên nhất định sẽ ra mồ hôi, ra mồ hôi thì phải tắm rửa mới được, nếu không sẽ dễ bị cảm.
"Thanh Man, anh có mang theo quần áo đến."
Vệ Lăng đúng lúc nhắc Tần Thanh Man một tiếng.
Hắn mang gia sản đến theo, có thể không cần phải mặc quần áo của cha vợ đã mất nữa.
"Vâng." Tiếng nói nghẹn trong miệng Tần Thanh Man từ xa xa truyền đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận