Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 178 - Bị "ăn vạ" rồi 1




Tần Thanh Man bị Hoàng Uyển Thanh nắm chặt cánh tay cũng có chút bất đắc dĩ, Hoàng Uyển Thanh so với cô chỉ thấp hơn một chút, cái đầu này của cô cũng không che nổi cả người đổi phương, nhưng có thể là Hoàng Uyển Thanh bị dọa cho sợ hãi nên vẫn cứ luôn co người nấp sau người Tần Thanh Man "không rời không bỏ".
Tần Thanh Man đoán được Hoàng Uyển Thanh có khả năng là ai, nhưng không nghĩ tới người ta lại tin tưởng mình như thế.
Vốn tưởng rằng hai bên gặp nhau sẽ có một trận "tranh đấu", trước mắt xem ra khả năng tranh đấu là vô cùng nhỏ.
"Đồng chí Hoàng, cô bây giờ an toàn rồi, rất an toàn."
Tần Thanh Man ngại không nói thẳng để Hoàng Uyển Thanh thả tay ra, chỉ có thể hàm súc nhắc nhở.
"Ừm, ừm, an toàn rồi, an toàn rồi, …." Hoàng Uyển Thanh mặc dù trên miệng đáp lời Tần Thanh Man, nhưng cũng không buông tay ra, ngược lại còn có xu thế nắm chặt hơn.
Tần Thanh Man hơi nhíu mày lại.
"Cô nắm đau Thanh Man rồi." Sự chú ý của Vệ Lăng đều đặt trên người Tần Thanh Man, nhìn thấy cô nhíu mày, lập tức nhắc nhở Hoàng Uyển Thanh.
Hắn nhìn Hoàng Uyển Thanh với ánh mặt lạnh nhạt, ngữ khí cũng lãnh đạm.
Hoàng Uyển Thanh nghe thấy lời nói cứng nhắc của Vệ Lăng, bị dọa đến lập tức buông tay, nhưng tay vừa buông lại ôm cứng lấy cánh tay Tần Thanh Man, lần này không phải nắm nữa mà là ôm.
Vệ Lăng cùng Tần Thanh Man: … Bọn họ đây là bị ăn vạ rồi đi!
"Đồng… đồng chí ơi, cô có thể đưa tôi đi sư bộ XXX không?" Hoàng Uyển Thanh hít hít mũi, dùng đôi mắt to đỏ hoe nhìn Tần Thanh Man, dáng vẻ này của Hoàng Uyển Thanh đặc biệt giống con thỏ con bị doạ sợ.
Tần Thanh Man không biết nên trả lời như thế nào.
"Đồng chí, không phải cô nói chồng cô là người của sư bộ XXX sao, cô nhất định quen thuộc sư bộ XXX, cô đưa tôi đi đi được không?" Hoàng Uyển Thanh ôm chặt cánh tay Tần Thanh Man, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp.
Đối diện với dáng vẻ này của Hoàng Uyển Thanh, Tần Thanh Man mềm lòng rồi.
Cô gái này vừa nhìn là biết người có tính cách mềm mại, nếu thật sự bỏ người ta lại không quan tâm, chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, nói không chừng sẽ lại xảy ra chuyện gì đó.
Vừa nghĩ như vậy, Tần Thanh Man nhìn về phía Vệ Lăng.
Nếu như Hoàng Uyển Thanh thật sự là đối tượng xem mắt đường xa từ Kinh Thành tới của Vệ Lăng, việc này như thế nào cũng có dây dưa đến trên người hai người họ, giải quyết sớm so với muộn vẫn tốt hơn.
Suy nghĩ giống với Tần Thanh Man còn có Vệ Lăng.
Vợ chồng hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi quyết định tự mình đưa Hoàng Uyển Thanh về sư bộ, chẳng qua trước khi về sư bộ còn phải đi đến đồn công an huyện một chuyến đã, phải nói rõ ra hết toàn bộ quá trình Chu Bảo Căn quấy rối Hoàng Uyển Thanh, cũng là đưa ra những bằng chứng có lợi cho việc tiến hành xử lý hành vi phạm tội của Chu Bảo Căn.
Điều này vô cùng quan trọng đối với việc xác định mức độ hình phạt dành cho Chu Bảo Căn.
Đám người tụ tập ở nhà ga trong lúc Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh nói chuyện đã được mấy công an huyện Trịnh Tuyết Tùng giải tán rồi, đường sá cũng lấy lại trật tự.
"Đồng chí Hoàng, làm phiền cô cùng chúng tôi về đồn công an huyện để lấy lời khai."
Trịnh Tuyết Tùng xách rương hành lý của Hoàng Uyển Thanh từ xa tới.
"Vâng…" Hoàng Uyển Thanh mặc dù trả lời Trịnh Tuyết Tùng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tần Thanh Man, ý khẩn cầu trong ánh mắt vô cùng rõ ràng.
Nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh so với Tần Thanh Man nhỏ hơn, lại vô cùng ỷ lại Tần Thanh Man, Trịnh Tuyết Tùng không thể không chuyển ánh mắt qua trên mặt Tần Thanh Man, "Vị đồng chí này, nếu có thời gian thì cô giúp tôi đi cùng vị đồng chí đây lên đồn công huyện một chuyến đi."
Vừa nãy anh đã thăm dò trong quần chúng, biết được Tần Thanh Man cứu Hoàng Uyển Thanh.
Tần Thanh Man vốn cũng đã định phụ trách Hoàng Uyển Thanh đến cùng, lúc này có Trịnh Tuyết Tùng mở lời, càng không phải lo lắng về sau nữa, gật đầu trả lời: "Được, tôi đi cùng một chuyến."
"Vậy làm phiền đồng chí rồi."
Trịnh Tuyết Tùng kêu gọi mấy vị công an khác áp giải mẹ con Chu Bảo Căn về đồn công an.
Về phần cháu trai của Trương thị, được Mã Tú Oánh ôm vào lòng, nhưng đứa bé không thân thiết với Mã Tú Oánh, ở trong lòng Mã Tú Oánh không ngừng giãy dụa, thậm chí còn giơ tay đánh Mã Tú Oánh.
Đối diện với đứa bé gây rối ầm ĩ, ánh mắt nhìn về phía đứa trẻ của Mã Tú Oánh vô cùng thâm sâu.
Có ghê tởm, chán ghét, đồng thời còn có nỗi xót xa sâu sắc.
Đứa nhỏ sinh ra từ bạo lực sẽ không được chào đón, cũng là bằng chứng cho bạo lực, cho nên cảm xúc của Mã Tú Oánh đối với đứa bé này vô cùng phức tạp, trong lòng cô ấy có hai loại cảm xúc đan xen, một cái là bản năng của người mẹ, một cái là mầm mống của thù hận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận