Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 183 - Bị "ăn vạ" rồi 6




"Đồng chí Mã Tú Oánh." Tần Thanh Man vào cửa liền ngồi đối diện Mã Tú Oánh, cô không chờ đối phương mở lời, mà đã lên tiếng trước.
Hôm nay bọn họ ở trên huyện đã trì hoãn quá nhiều thời gian rồi, nếu lại chậm trễ thêm lúc nữa, lúc trở về khả năng trời cũng tối rồi.
Mã Tú Oánh có lẽ cũng nghĩ đến vấn đề này, cô ấy không để ý đến việc Tần Thanh Man lên tiếng trước, mà nói ra lời mình muốn nói với Tần Thanh Man, "Cô nói xem, tôi sống ở trên đời này còn có ý nghĩa gì?"
Cô ấy đang cần một lý do để tiếp tục sống.
Tần Thanh Man nghiêm túc nhìn Mã Tú Oánh một lúc, mới lên tiếng: "Cô là người được học hành, tôi tin đạo lý lớn không cần tôi phải nói với cô, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, tại sao cô lại muốn dùng tội nghiệt của một kẻ cặn bã để trừng phạt mình, cô là phụ nữ trong thời đại mới, trinh tiết đối với cô mà nói thực sự quan trọng đến vậy sao? Còn quan trọng hơn cả tính mạng của cô?"
Mã Tú Oánh bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
"Đất nước giải phóng là giải phóng cái gì? Giải phóng tư tưởng, giải phóng đặc quyền, trong thời đại người người bình đẳng cô cần gì phải quan tâm đến trinh tiết, huống chi sai cũng không phải ở cô, cô mới là người bị hại, cô có quyền bảo vệ tôn nghiêm của chính mình." Tần Thanh Man hy vọng Mã Tú Oánh có thể phấn chấn lên.
Trong mắt Mã Tú Oánh có một ngọn lửa đang được thắp cháy.
"Thế nhưng người đời sẽ không thấy như vậy, bọn họ sẽ dùng ánh mắt khác nhìn tôi, sẽ ở sau lưng tôi chỉ chỉ chỏ chỏ." Mã Tú Oánh chỉ cần vừa nghĩ đến cuối cùng sẽ biến thành như thế nào, trong lòng cô ấy liền run rẩy.
Cô ấy lo lắng bản thân mình không gánh vác được sự nặng nề này.
"Đồng chí Mã, cô là người tự do, cô cũng là người trong sạch, tâm hồn của cô còn sạch sẽ hơn rất nhiều người, tầm nhìn vượt ra ngoài giới hạn, cô có thể trông thấy vùng đất rộng lớn hơn, cô học hành nhiều năm như vậy, đất nước bồi dưỡng cô là để cô xây dựng tổ quốc, ở trước mặt đất nước, được mất cá nhân có đáng là gì đâu."
Tần Thanh Man biết người ở những năm này, đối với đất nước, đối với Đảng, đối với chủ tịch rất trung thành.
Quả nhiên, nghe xong những lời này của Tần Thanh Man, Mã Tú Oánh hô hấp dồn dập, thậm chí trên khuôn mặt gầy gò xơ xác cũng nổi lên một chút hồng nhuận, thì thầm nói: "Các tiền bối thịt nát xương tan chiến đấu vì bảo vệ đất nước, chúng tôi nghiêm túc học hành là vì xây dựng đất nước, vì đất nước, đúng vậy, tôi không thể chết, đất nước bồi dưỡng tôi, tôi phải vì đất nước mà cống hiến."
Theo đó ánh mắt Mã Tú Oánh ngày càng rạng rỡ, trong mắt cũng có ánh sáng.
Là ánh sáng của niềm hy vọng.
"Đồng chí Mã Tú Oánh, chỉ cần cô không quan tâm người khác nói cái gì, sẽ không có ai có thể làm tổn thương cô được, bởi vì cô là người kiên cường, cô có trụ cột tinh khiết nhất, trụ cột của người có học thức." Tần Thanh Man đứng lên vươn tay về phía Mã Tú Oánh.
Mã Tú Oánh nhìn bàn tay đang đến gần kia, trong lòng run rẩy, hốc mắt cũng chua xót.
"Đồng chí Mã Tú Oánh, rất hân hạnh được quen biết cô, tôi tên Tần Thanh Man, là người đồn Kháo Sơn đại đội Hồng Kỳ, hoan nghênh cô về sau tới nhà tôi làm khách." Tần Thanh Man dùng thái độ chân thành nhất đối đãi với Mã Tú Oánh.
Mã Tú Oánh kích động, cả người run rẩy.
Bị khống chế tự do bốn năm, kỳ thật cô ấy vô cùng nhạy cảm, cô ấy có thể cảm nhận được tâm ý của mỗi người khi đối xử với cô ấy.
Đem đôi tay khô khốc gầy yếu lau lau lên người, cuối cùng, Mã Tú Oánh nắm thật chặt lấy tay Tần Thanh Man.
Mềm mại ấm áp.
Tay Tần Thanh Man đã sưởi ấm Mã Tú Oánh, như một chùm sáng chiếu rọi nội tâm khô cạn của Mã Tú Oánh, tưới đẫm cô ấy, cũng khiến cô ấy có dũng khí để tiếp tục sống.
"Đồng chí Tần Thanh Man, về sau nếu gặp phải khó khăn tôi có thể đến tìm cô không?" Mã Tú Oánh chăm chú nhìn thẳng Tần Thanh Man
"Có thể, đồng chí Mã Tú Oánh, cửa lớn nhà tôi lúc nào cũng mở vì cô." Tần Thanh Man cũng không cảm thấy Mã Tú Oánh từng bị Chu Bảo Căn làm hại có cái gì không sạch với không may mắn cả.
Cô ghét việc đám người ngu muội đổi lỗi cho người bị hại.
Mã Tú Oánh cuối cùng còn muốn hỏi Tần Thanh Man một câu, "Cô nói xem tôi có cần đứa bé kia không?"
Tần Thanh Man biết Mã Tú Oánh đang hỏi đến ai, cũng thấy được đứa bé kia là cái dáng vẻ gì, không thể giúp Mã Tú Oánh quyết định, nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình, "Người lớn có tội, đứa nhỏ là vô tội, đứa trẻ ở tuổi này chỉ như một tờ giấy trắng, nhuộm đen sẽ đen, nhuộm trắng sẽ thành trắng."
Mã Tú Oánh suy nghĩ kỹ câu nói này của Tần Thanh Man, lúc Tần Thanh Man rời đi cô ấy cũng không chú ý tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận