Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 190 - Quả nhiên rất phức tạp 1




Vệ Lăng cảm thấy mấy chiến hữu hỏi thật lạ lùng, việc kết hôn này còn có thật giả được sao?
Nhàn nhạt nhìn mấy vị chiến hữu một cái, Vệ Lăng không muốn phản ứng ba người này lắm, đừng tưởng rằng hắn không biết ba người này để Tiểu Thạch đi nghe ngóng tình hình, Tiểu Thạch sau khi trải qua một bữa cơm "thu mua" của Tần Thanh Man, trên đường trở về sư bộ đã thẳng thắn nói hết với hắn rồi.
Mấy người Đỗ Hoành Nghị và Vệ Lăng đã làm đồng nghiệp với nhau một năm rồi, hiểu rất rõ tính cách của Vệ Lăng, vừa nhìn ánh mắt của Vệ Lăng là đã biết hắn đang khinh bỉ bọn họ.
Im lặng chịu đựng, ba người Đỗ Hoành Nghị vây xung quanh Vệ Lăng.
"Lão Vệ à, cậu bao giờ mới làm tiệc cưới đây, để chúng tôi có thể đàng hoàng mà chúc mừng cậu với em dâu.” Viên Hướng Dương lên tiếng đầu tiên bày tỏ ý tốt.
Tả Cao Bằng cũng không cam chịu yếu thế, nhanh chóng bày tỏ thái độ, “Đúng vậy, lão Vệ, cậu dự tính kết hôn như thế nào, xin sư bộ cấp phòng đơn hay là ở nhà mẹ đẻ của em dâu, có gì cần giúp đỡ cậu cứ nói, bất kể là bỏ tiền hay bỏ sức, chúng tôi đều có thể hỗ trợ.”
Anh ấy là thực sự muốn giúp Vệ Lăng, dù sao thì quan hệ giữa mấy người bọn họ khá tốt, bạn tốt kết hôn dù thế nào cũng phải tận tâm tận lực chứ.
Đỗ Hoành Nghị thấy Viên Hướng Dương và Tả Cao Bằng đều bày tỏ hết rồi, sao có thể thiếu phần của anh ấy chứ, liền vươn tay khoác lên vai trái Vệ Lăng, nói: “Lão Vệ, với quan hệ của ba chúng ta mà nói, cậu tuyệt đối không cần khách sáo với chúng tôi đâu, nếu không tức là không coi chúng tôi là bạn tốt rồi.”
Vệ Lăng quét tầm mắt về phía vai mình.
Hắn không quá thích cùng người khác đứng gần như vậy, nếu không phải có quan hệ khá tốt với Đỗ Hoành Nghị, tại lúc người này vừa đặt tay lên vai, hắn đã có thể theo phản xạ có điều kiện mà cho Đỗ Hoành Nghị một cú ném qua vai rồi.
Đỗ Hoành Nghị đương nhiên cũng biết cái tật xấu này của Vệ Lăng.
Anh ấy là một người tùy tiện cẩu thả, mới đầu khi chưa thân với Vệ Lăng cũng không ít lần bị Vệ Lăng ném qua vai rồi.
Anh ấy khi vui vẻ lên liền thích “động tay động chân” để thể hiện niềm vui của mình, còn Vệ Lăng là quá mức cảnh giác mà vô thức phản ứng theo phản xạ.
Lúc này trông thấy Vệ Lăng đang nhìn cánh tay mình khoác trên vai hắn, tay Đỗ Hoành Nghị vèo một cái liền thu lại ngay, anh ấy cũng là bị Vệ Lăng ném nhiều mà hình thành phản xạ có điều kiện rồi.
“Ha ha ha, lão Đỗ, xem cậu sợ thành cái dạng gì kìa.”
Tả Cao Bằng vừa chỉ Đỗ Hoành Nghị vừa cười trêu.
Cái “mặt già” của Đỗ Hoành Nghị cũng đỏ rồi, phản bác nói, “Được, cậu không sợ, vậy cậu lên đi!”
Dáng vẻ khí thế của Tả Cao Bằng lập tức tiêu tán, vui vẻ ngồi xuống giường mình, nhận thua nói: “Tôi không lên, không phải vì tôi sợ, mà tôi tự biết mình thôi.” Đánh cả ngày mà ba người vẫn không đánh thắng được Vệ Lăng, một mình anh ấy mới không tự đi tìm ngược.
“Ha ha—” Đỗ Hoành Nghị nhìn Tả Cao Bằng, cười đến thâm sâu khó lường.
Không hiểu sao có cảm giác châm chọc.
Viên Hướng Dương thấy lạc đề rồi, không thể không đem chủ đề câu chuyện kéo lại, “Được rồi, ba người chúng ta đừng làm loạn nội bộ nữa, chúng ta đang nói đến chuyện của lão Vệ, hai người các cậu đừng có chiếm sóng nữa.”
“Đúng đúng đúng, lão Vệ, cậu nói đi, cần anh em giúp cái gì nào?”
Tả Cao Bằng và Đồ Hoành Nghị cùng lúc nhìn về phía Vệ Lăng.
Vệ Lăng cởi áo ngoài ra, lật người một cái đã leo lên giường trên của Đỗ Hoành Nghị, sau đó dựa vào tường nói: “Vợ tôi là người đồn Kháo Sơn cách đây không xa, cô ấy có một em trai mới năm tuổi, không thể tách ra được, tạm thời không thể đến sư bộ ở chung với tôi, chúng tôi dự tính đầu xuân sang năm ở đồn Kháo Sơn dựng một căn nhà gỗ.”
Hắn cũng không phải người không hiểu chút nào về nhân tình lễ tiết, nhập gia tùy tục, trước tiền đề không có cách nào dùng đến tiền bạc để đạt được mục đích, đương nhiên phải dùng đến nhân tình rồi.
Dù sao một năm này hắn cũng giúp đỡ mọi người khá nhiều, lúc này cũng không cảm thấy làm phiền người ta.
Đỗ Hoành Nghị vừa nghe lời Vệ Lăng nói, lập tức phấn chấn bừng bừng, “Đồn Kháo Sơn cách chúng ta không xa, em dâu ở đó càng tiện, dù sao cũng là quê cũ quen thuộc, so với đến sư bộ sống càng tốt hơn, hơn nữa bình thường khi cậu làm nhiệm vụ, vừa làm là không thể về nhà, hai người dựng nhà tại đồn Kháo Sơn thực sự rất tốt.”
“Tôi cũng thấy khá tốt, hoàn cảnh quen thuộc so với đến nơi xa lạ càng khiến người ta yên tâm hơn.”
Tả Cao Bằng cũng cảm thấy Vệ Lăng sắp xếp như vậy là không tồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận