Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 203 - Con đường theo đuổi vợ đầy khó khăn và thử thách 2




Vương Thừa Bình ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng với Sở Sở, vẻ mặt nghiêm túc chân thành nói: “Anh rể của cháu làm sai nên phải đá.” Đây cũng là gián tiếp bảo vệ Vệ Lăng.
“À.” Sở Sở cái hiểu cái không gật nhẹ đầu.
Tuy vậy nhưng cậu vẫn không biết Vệ Lăng đã làm sai chuyện gì.
Có Sở Sở ngắt lời, tâm trạng của Vương Thừa Bình khi nhìn Hoàng Uyển Thanh cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Đầu tiên ông ấy quan tâm hỏi han chuyện nguy hiểm Hoàng Uyển Thanh gặp phải ở nhà ga, sau đó mới trịnh trọng giới thiệu với Hoàng Uyển Thanh, “Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, cậu ấy là Vệ Lăng, là đối tượng xem mắt của cô.”
Vương Thừa Bình đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện này không có gì mà phải giấu giếm cả, đây cũng là thành ý muốn giải quyết vấn đề.
Vốn dĩ Hoàng Uyển Thanh được Tần Thanh Man trấn an và đi cùng đã vô cùng an tâm rồi, kết quả Vương Thừa Bình lại nói một câu như vậy làm cô ấy sợ tới mức mặt mũi trắng bệch cả đi, hoảng sợ nhìn Vệ Lăng đang lắc lắc tay, luôn miệng phủ nhận: “Không không không, anh ấy không phải đối tượng xem mắt của cháu, cháu không có đối tượng xem mắt.”
Câu này đã dọa sợ Vương Thừa Bình và Vệ Lăng.
Ánh mắt Vệ Lăng chuyển đến trên mặt Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man biết mình nên ra mặt, thế là cô đứng lên nói lại tình huống từ đầu tới cuối một lần. Nghe xong, Vệ Lăng cùng Vương Thừa Bình đều lặng im.
“Tôi đi gọi điện thoại.”
Một hồi lâu sau Vương Thừa Bình mới hoàn hồn, vẻ mặt của ông ấy sau khi lấy lại tinh thần vô cùng nghiêm túc.
“Thủ trưởng, đồng chí Hoàng Uyển Thanh vô tội, cô ấy bị lừa.” Đương nhiên trong lòng Tần Thanh Man nghiêng về phía Hoàng Uyển Thanh hơn rồi.
“Chú biết, cháu cứ yên tâm, chú sẽ nói đúng sự thật.”
Vương Thừa Bình cầm điện thoại trong văn phòng lên gọi đi, trong lòng đồng thời cũng thở dài một hơi. Hoàng Uyển Thanh không phải đối tượng xem mắt nhà họ Vệ định ra từ trước cho Vệ Lăng mới là có lợi nhất cho cả Vệ Lăng lẫn Tần Thanh Man.
Sau vài tiếng kêu, điện thoại mới được chuyển tới tay của cha Vệ Lăng.
Vừa nghe được giọng của lão chiến hữu, Vương Thừa Bình lập tức nghiêm túc nói rõ chuyện Hoàng Uyển Thanh và chị họ cô ấy lén đổi chỗ cho nhau xuống nông thôn, Hoàng Uyển Thanh còn bị chị họ kia lừa tới Bạch Thành xem mắt. Thậm chí còn nói cả chuyện Hoàng Uyển Thanh gặp nạn ở nhà ga.
Vệ Dũng Nghị nghe Vương Thừa Bình nói vậy thực sự cảm thấy khó mà tin nổi.
Ông không tin cô con gái của chiến hữu luôn nhu thuận, nghe lời trước mặt mình lại có thể làm ra chuyện như vậy.
“Lão Vệ, sự thật đã bày ra trước mắt rồi, cho dù ông không muốn tin thì vẫn phải tin.” Vương Thừa Bình sau khi nói xong câu đó liền không nhịn được mà chế nhạo lão chiến hữu, “Chậc chậc, lão chiến hữu, lão đồng chí à, xem ra ánh mắt nhìn người của ông bạn không được tốt cho lắm nhỉ.”
Ông ấy còn đang oán trách chuyện chiến hữu cũ đồng ý điều Vệ Lăng đến biên cương.
Bên này trời đông giá rét, trời cao hoàng đế xa, xét theo góc độ phát triển mà nói thì tất nhiên là không tốt như Kinh Thành.
Vệ Dũng Nghị nghe Vương Thừa Bình nói vậy liền biết chiến hữu cũ đang bất bình thay Vệ Lăng.
Ông thật sự là có khổ mà không thể nói.
Lúc trước tên nhóc hồ đồ kia bị điều đến biên cương là do tự nó xin được điều đi, chẳng liên quan tí gì đến ông cả. Đợi đến khi ông biết chuyện thì ván đã đóng thuyền rồi. Thằng nhóc thối kia thậm chí còn cuốn gói hết cả chăn đệm mang lên xe lửa. Nếu không phải nó để lại ở nhà một bức thư thì ông còn tưởng đứa nhỏ này bỏ nhà ra đi nữa cơ.
Nghĩ tới đây, Vệ Dũng Nghị lại cười khổ, tay cầm ống nghe cũng nắm chặt hơn, “Lão Vương, việc này nhất định tôi sẽ điều tra rõ ràng, còn bên đó đành phải nhờ ông giúp tôi chăm sóc tốt cho đồng chí Hoàng Uyển Thanh, cô gái nhỏ người ta ngàn dặm xa xôi đến Bạch Thành, nếu không thì ông cứ để cô bé ấy nhìn thử Vệ Lăng xem, nếu…”
Tần Thanh Man không giấu chuyện Hoàng Uyển Thanh đến đây vì anh trai nhà bên nhưng Vương Thừa Bình vì danh dự của con gái nên giấu việc này với Vệ Dũng Nghị.
Lúc này Vương Thừa Bình nghe thấy chiến hữu cũ còn muốn làm mai vớ vẩn liền nóng nảy.
“Lão Vệ, ông mau dừng lại đi, Vệ Lăng nhà ông đâu cần mấy người phải ngàn dặm xa xôi cho đi xem mắt, nó đã có người mình thích đi lấy giấy đăng ký kết hôn luôn rồi.”
“Cái gì!”
Một loạt tiếng nhốn nháo đùng đùng vang lên, Vệ Dũng Nghị chẳng thèm chú ý tới chiếc bình tráng men trên bàn cứ thế mà làm đổ hết nước trà lên bàn. Ông trợn tròn đôi mắt hổ vì những lời Vương Thừa Bình nói.
Bây giờ Vương Thừa Bình không muốn ôm việc vào người, thế là vẫy vẫy tay với Vệ Lăng, sau đó đưa ống nghe cho Vệ Lăng.
Điện thoại của sư bộ, bình thường chỉ có sư trưởng, sư chính ủy mới có thể sử dụng. Hôm nay xem như Vệ Lăng được hưởng thụ đãi ngộ cấp sư rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận