Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 208 - Con đường theo đuổi vợ đầy khó khăn và thử thách 7




Có người chống đỡ, Tần Thanh Man đỏ mặt thuận thế tựa người vào trong lồng ngực Vệ Lăng, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Trước đó anh có nói với em là trước khi rời thủ đô anh đã xử lý hết tất cả ảnh chụp, tại sao thế?”
Cô nghĩ mãi mà không ra tại sao Vệ Lăng rời thủ đô mà còn phải xử lý hết ảnh của mình.
Cho dù quan hệ với người nhà không tốt cũng không đến mức phải làm như vậy, trừ khi có bí mật gì đó trong chuyện này.
Vệ Lăng không ngờ Tần Thanh Man lại hỏi chuyện này. Việc này đúng thật là khó trả lời.
Bởi vì liên quan đến thân thế thật sự của hắn.
Thấy Vệ Lăng im lặng, Tần Thanh Man lập tức hiểu chuyện này đã chạm đến điểm mấu chốt của Vệ Lăng. Nhớ lại vẻ thần bí của Vệ Lăng, cô lại muốn lui trước. Bản thân cô cũng có bí mật, hà cớ gì mà phải cố chấp tìm hiểu bí mật của đối phương. Chỉ cần bí mật này không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của họ là được rồi.
“Thanh Man, anh…”
Vệ Lăng đang sắp xếp lại lời nói xem phải trả lời thế nào mới không dọa sợ Tần Thanh Man.
Nói thật, đúng là hắn có chút không dám nói thật, vì chuyện mượn xác hoàn hồn này không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Hắn không muốn mất đi Tần Thanh Man, không muốn phá vỡ sự ấm áp đẹp đẽ mà vất vả lắm mình mới cảm nhận được này.
Từ lúc Vệ Lăng do dự, Tần Thanh Man liền hiểu.
Thấy Vệ Lăng mở miệng, cô lại thấy sợ. Cô đưa tay ra chặn Vệ Lăng lại vừa đúng lúc hắn sắp nói thành lời.
Bốn ngón tay lạnh như băng chặn miệng Vệ Lăng lại.
Vệ Lăng:…
Mỗi một ngón tay của Tần Thanh Man đều có thể cảm nhận được độ ấm và cảm xúc trên môi Vệ Lăng. Không chỉ như thế, ngón tay cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của Vệ Lăng.
Ấm áp, còn có chút ươn ướt.
“A Lăng, anh không cần giải thích, em nghĩ kỹ rồi, mỗi người chúng ta đều là một cá thể độc lập, nếu chuyện không ảnh hưởng đến quan hệ cùng với cuộc sống của chúng ta thì không nhất thiết phải hoàn toàn thẳng thắn.” Tần Thanh Man từ bản thân mà hiểu cho Vệ Lăng.
Trong lòng Vệ Lăng vô cùng ấm áp.
Hắn không duỗi tay kéo xuống cánh tay đang cản trên môi mình mà bĩu môi thương tiếc mở miệng hôn một cái rồi lại một cái nữa.
“A ——”
Tần Thanh Man nhỏ giọng hoảng sợ kêu một tiếng, nhanh chóng buông tay ra.
Kết quả tay cô vừa rời khỏi môi Vệ Lăng đã bị hắn bắt lại được.
Vừa không muốn lại lộ ra vẻ kích động, Vệ Lăng lại lần nữa hôn lên ngón tay ngọc thon dài của Tần Thanh Man, nói: “Thanh Man, không có gì mà anh không thể nói với em được hết. Chỉ là việc này anh chưa biết phải nói ngay với em như thế nào.”
“Thế thì đừng nói, đợi thời cơ chín muồi rồi hẵng nói.”
Tần Thanh Man đỏ mặt khẽ giãy tay ra lại bị Vệ Lăng nhanh tay bắt lại được.
“Vợ ơi.”
Không cần phải nói ra bí mật, ánh mắt Vệ Lăng nhìn Tần Thanh Man lại nóng rực lên. Hắn không chỉ trầm thấp gọi cô một tiếng cánh tay đặt ngang hông Tần Thanh Man vô thức siết chặt lại.
Tần Thanh Mạn cảm nhận được độ ấm đến từ bàn tay của Vệ Lăng.
Ấm áp dễ chịu, thoải mái hệt như khi hai người cùng ngủ trên giường gạch vào buổi tối. Ngẩng đầu nhìn vào mắt Vệ Lăng, trái tim Tần Thanh Man càng không ngừng đập nhanh hơn.
Thịch thịch thịch ——
Tiếng trước càng nhanh hơn tiếng sau, ngay cả yết hầu không nhìn rõ cũng vì căng thẳng mà hơi nhúc nhích.
Ánh mắt Vệ Lăng lập tức nhìn theo.
Nhiệt độ trong phòng là hơn mười độ, lúc này Tần Thanh Man chỉ mặc một chiếc áo lông không quá dày, áo lông cổ thấp làm cổ cô lộ hết ra ngoài, vậy nên Vệ Lăng đã nhìn thấy hết cảnh yết hầu cô khẽ động.
“A Lăng.”
Tần Thanh Man mặt đỏ bừng lên xấu hổ không dám nhìn vào mắt Vệ Lăng, thậm chí cô còn cảm thấy hai chân mình chẳng có chút sức nào.
“Thanh Man.”
Người ta thường nói những cặp trai gái có tình cảm với nhau sẽ thu hút nhau, lúc này Vệ Lăng cùng Tần Thanh Man đang thu hút đối phương.
Đầu của bọn họ không kìm lòng nổi mà từ từ tiến gần lại nhau.
Ngay khi môi hai người sắp chạm vào nhau thì tiếng bước chân rõ ràng của Sở Sở đột nhiên tiến đến gần, “Chị, anh rể, hai người đang làm gì thế?”
Nghe thấy giọng của Sở Sở, Tần Thanh Man với Vệ Lăng luống cuống tay chân tách ra.
Đồng thời gương mặt của hai người đều có sắc thái khác nhau.
Sắc mặt Vệ Lăng vẫn chẳng thay đổi gì nhưng vành tai lại đỏ ửng lên, nhưng mặt Tần Thanh Man lại không giống vậy mà vô cùng đỏ, đỏ như màu đỏ của đèn lồng năm mới treo trước cửa sổ vậy.
Đỏ rực, xinh đẹp vô cùng.
Tần Thanh Mạn ngượng ngùng giẫm Vệ Lăng một cái, mở của đón lấy vẻ mặt ngây thơ của Sở Sở.
“Sở Sở, tới đây, chị đo chiều cao cho em để làm một bộ quần áo mừng năm mới cho em.” Tần Thanh Man trong cái khó ló cái khôn lừa Sở Sở.
Trong phòng phía tây, Vệ Lăng hoàn toàn không cảm nhận được chân bị giẫm đau mà thở dài một tiếng.
Con đường theo đuổi vợ đúng là đầy khó khăn và thử thách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận