Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 210 - Lựa chọn sai lầm 2




Tần Thanh Man vừa thấy quả thực mình không cần phải xúc tuyết liền bỏ xẻng xuống hớn hở ngồi xổm xuống đất với Sở Sở.
Vì đi găng tay da nên khi sờ vào tuyết cũng không thấy lạnh mấy.
Vừa tiện tay lại rất linh hoạt, Tần Thanh Man với Sở Sở nhanh chóng đắp tuyết Vệ Lăng xới lên thật cao. Vài phút sau, hai người đã đắp xong cơ thể của người tuyết, còn phải đắp thêm cái đầu nữa. Đầu phải nặn thành hình tròn.
Tần Thanh Man nặn một quả cầu tuyết trên tay, sau đó từ từ lăn tròn quả cầu tuyết trên mặt tuyết. Cô càng lăn, quả cầu tuyết càng lớn, Sở Sở đi theo sau Tần Thanh Man không ngừng vỗ tay, tiếng cười vui sướng không ngừng quanh quẩn trong sân nhỏ.
Vệ Lăng rất khoẻ, động tác nhanh chóng. Lúc hai chị em Tần Thanh Man còn đang nặn cầu tuyết, Vệ Lăng đã đắp xong thêm hai thân thể người tuyết nữa.
Hai lớn một nhỏ.
Hai cái lớn ở hai bên còn cái nhỏ ở giữa, tay nắm tay.
Có thể nhìn ra được ba người tuyết này đại diện cho ba người nhà bọn họ.
Tần Thanh Man nặn cầu tuyết xong nhìn lại liền nhìn ra được ý tưởng của Vệ Lăng, lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn, ngoắc tay nói: "A Lăng, tới đây giúp em chuyển quả cầu tuyết này qua." Cầu tuyết của cô to quá cô không mang qua nổi, nên vào lúc này cô chỉ có thể gọi Vệ Lăng qua phụ một tay.
"Được."
Vệ Lăng buông xẻng xuống sải bước qua.
Quả cầu tuyết hơi rời rạc, có chút lớn, chưa được tròn, Vệ Lăng nhấc lên đến vỗ vỗ xung quanh, một chiếc đầu người tuyết tròn vo đã thành hình.
"Oa ~ " Sở Sở khiếp sợ há hốc miệng.
"Sở Sở, em mau đi nhặt mấy cái lá cây qua đây làm mắt cho người tuyết, để chị nặn thêm hai cái đầu người tuyết nữa. " Tần Thanh Man sắp xếp công việc cho Sở Sở.
Nặn người tuyết xong đương nhiên phải làm cái mắt cái mũi cái miệng cho người tuyết rồi.
“Dạ, để em.” Sở Sở vui vẻ chạy đến một góc sân nhỏ, ở đó có mấy cây bạch quả hiện giờ chỉ còn lại vài chiếc lá trên cây.
“Mắt màu vàng?” Vệ Lăng tới giúp Tần Thanh Man.
“Mùa đông thế này, có thể tìm được lá cây phù hợp là tốt lắm rồi. Lá của cây tùng cũng là lá thông, vừa dài vừa nhỏ, không hợp.” Tần Thanh Man thấy Vệ Lăng để ý bắt đầu giải thích. Dù sao cũng chỉ là đắp người tuyết, có gì dùng đó là được.
“Ừm.” Vệ Lăng nghĩ nghĩ, nói: “Lát nữa dùng lá thông làm viền mắt.”
“Con ngươi màu đen, mí mắt lại màu xanh.” Tần Thanh Man bị mắt thẩm mỹ của Vệ Lăng chọc cho cười đau cả bụng.
“Anh nhớ có vài tộc người hình như có màu mắt khác nhau như vậy.” Vệ Lăng có trí nhớ của hai đời khác nhau, hoàn toàn không sợ Tần Thanh Man chê cười mình.
“Đúng, anh nói rất đúng.”
Tần Thanh Man lại giao quả cầu tuyết đã nặn xong cho Vệ Lăng, còn mình thì đi đắp một quả cầu tuyết nhỏ khác.
Bóng tuyết nhỏ, nhẹ hơn rất nhiều nên cô bê lên được.
Vững vàng đặt quả cầu tuyết được vỗ tròn lên trên thân người tuyết, vậy là người tuyết đã thành hình.
“Trong bếp có mấy quả ớt, A Lăng, anh đi lấy ba quả lại đây đi.”
Tần Thanh man định dùng ớt làm miệng cho người tuyết.
“Được.”
Vệ Lăng nghe lời đi vào phòng bếp, đi qua người Sở Sở, cậu nhóc đang cầm một đống lá cây. Thấy số lượng lá cây trong tay Sở Sở, Vệ Lăng lại nhìn cây bạch quả cách đó không xa, chút lá còn sót lại không nhiều trên cây sắp bị vặt xuống hết rồi.
Nhưng việc cậu nhóc này vui vẻ quan trọng hơn bất cứ điều gì.
“Chị, chị, lá cây tới đây.” Sở Sở chạy đến bên cạnh Tần Thanh Man hưng phấn ngồi xổm xuống cần thận từng li từng tí đặt lá cây trên tay xuống nền tuyết.
Lá cây vàng rực đặt trên nền tuyết trắng vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
“Sở Sở của chúng ta giỏi quá đi.” Tần Thanh Man khen ngợi Sở Sở, trẻ con hoàn thành tốt nhiệm vụ nhất định phải khen chúng, như vậy mới không làm ảnh hưởng đến tính tích cực cũng như thái độ tham gia hoạt động của trẻ nhỏ.
“Hì hì ——” Sở Sở lộ ra nụ cười ngây ngô.
Sau đó cùng với Tần Thanh Man chọn ra những chiếc lá cây có kích thước tương tự nhau đắp lên mặt người tuyết. Người tuyết có mắt lập tức trở nên sinh động hơn hẳn.
Tần Thanh Man cũng không sợ lá cây bị gió thổi bay mất, thời tiết phía Đông Bắc rất lạnh, lá cây đặt trên mặt người tuyết một hồi sẽ hòa chung vào với người tuyết.
Vệ Lăng nhanh chóng trở lại.
Hắn lấy ba quả ớt có độ ngắn dài khác nhau, sau khi đặt lên trên mặt người tuyết, ba người tuyết có ba cái miệng với kích thước không giống nhau.
“Chị, người tuyết còn thiếu cái mũi nữa!”
Sở Sở đứng ra hơi xa một chút, sau khi thưởng thức người tuyết xong liền nêu lên ý kiến của mình.
Có mắt có miệng rồi, còn thiếu mỗi con một cái mũi.
“Để anh đi hai chút lá thông.” Vệ Lăng nhìn thoáng qua cây tùng ở ngoài cửa sân, đi ra ngoài, đưa tay giật giật, một chiếc lá thông màu xanh biếc rơi vào tay.
“Mau, mau, anh rể, chúng ta dán cái mũi lên cho người tuyết đi.”
Lá thông xếp lại thành hình tam giác dán lên vị trí của cái mũi còn chừa lại, dàn lên xong, người tuyết đã có đầy đủ ngũ quan, cho dù là tới gần nhìn hay chạy ra xa nhìn đều thấy vô cùng bắt mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận