Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 213 - Không phải người ngoài có phải là có thể ngủ chung trên một cái giường đất không? 1




Hoàng Uyển Thanh chọn đăng ký quan hệ lương dầu là chắc chắn phải tới nông trường báo danh, nhân viên làm việc trong cơ quan nhìn nhìn Đỗ Hoành Nghị dáng người cao lớn, thái độ vô cùng tốt đưa ra đề nghị, “Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, nếu cô đi báo danh sớm không chỉ có thể được chọn ký túc xá mà còn có thể chọn công việc nữa.”
Lao động cũng chia ra thành rất nhiều loại, có việc nhẹ không tốn sức, cũng có việc nặng làm rất vất vả.
Nghe lời nhân viên công tác nhắc nhở, ánh mắt Hoàng Uyển Thanh sáng lên.
Cô ấy đang lo không biết tối nay nghỉ ngơi ở đâu, bây giờ đã có cách giải quyết, cô ấy chọn lập tức đi báo danh.
Đi báo danh sớm chút cũng có thể không cần làm phiền hai vị đồng chí của sư đoàn XXX nữa.
Hoàng Uyển Thanh cười cười, khách sáo hỏi nhân viên công tác, “Đồng chí, xin hỏi đi báo danh thì cần phải chuẩn bị những tài liệu gì, hôm nay có thể qua luôn không?”
“Cũng được. Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, cô chờ chút, để tôi phê chuẩn cho cô, cô chỉ cần cầm đi bảo danh là được. Bên nông trường Hồng Kỳ cũng có văn phòng tiếp đón thanh niên trí thức, cô qua bên đó sẽ có người sắp xếp ổn thỏa cho cô.” Nhân viên công tác nhanh chóng đóng dấu ký tên lên thư giới thiệu, sau đó đưa trả lại cho Hoàng Uyển Thanh.
“Cảm ơn đồng chí.” Hoàng Uyển Thanh lễ phép nói cảm ơn.
“Đồng chí Hoàng không cần khách sáo, đây là công việc của tôi mà. Nếu cô đến nông trường Hồng Kỳ mà có gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì có thể tới tìm chúng tôi phản ánh.” Lúc Hoàng Uyển Thanh nói lời cảm ơn, nhân viên công tác hơi ưỡn ngực lên.
“Được, cảm ơn.”
Hoàng Uyển Thanh vui vẻ cầm phiếu đã phê chuẩn đi theo sau Đỗ Hoành Nghị rời khỏi phòng làm việc.
Đỗ Hoành Nghị nhìn Hoàng Uyển Thanh vui vẻ ra mặt, suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng không nói gì.
Thanh niên trí thức đi làm nông dân không hề dễ dàng, nhưng nông dân đời nào cũng như vậy, đúng là phải để cho mấy thanh niên trí thức sống trong thành phố cảm nhận được một chút nỗi khổ của người nông dân. Chỉ khi hiểu được sự vất vả gian khó của người nông dân mới có thể phục vụ nhân dân tốt hơn.
Hoàng Uyển Thanh vui vẻ đi theo sau Đỗ Hoành Nghị với Điền Thu Vân ra ngoài.
Đỗ Hoành Nghị lái xe, vốn phải trở lại sư đoàn mà nông trường Hồng Kỳ lại cách thị trấn đồn Kháo Sơn không xa, vừa hay tiện đường, thế là Hoàng Uyển Thanh lại có thể hưởng thụ cảm giác được xe chuyên dụng đặc biệt đưa đón thêm lần nữa.
Trong phòng làm việc thanh niên trí thức của Bạch Thành, một nữ đồng chí đang đăng ký lương dầu nhìn thoáng qua nam đồng chí bên cạnh, khó hiểu hỏi: “Hôm nay sao anh nhiệt tình thế, cho dù anh có nhiệt tình hơn nữa thì cũng không có cơ hội đâu, anh không thấy có một quân nhân đứng bên cạnh vị nữ đồng chí kia à, chắc chắn quan hệ giữa hai người họ không bình thường đâu.”
Nam đồng chí sửng sốt một chút mới phản ứng lại, nhìn đồng nghiệp của mình, anh ta bó tay rồi.
Một hồi lâu sau mới giải thích: “Cô nghĩ gì vậy! Nhìn cho rõ đi, có thể ngồi xe bộ đội tới báo danh chắc chắn là gia đình có điều kiện không tồi. Cho dù gia đình người ta không tốt thì chúng ta cũng phải nể mặt vị quân nhân kia, khách sáo hơn một chút.”
Bây giờ nữ đồng nghiệp mới hiểu được tại sao tên đồng nghiệp bình thường toàn để mắt cao hơn đầu này lại làm như vậy.
Đúng là giỏi nịnh bợ.
Nam đồng chí cho dù không nghe thấy nữ đồng chí nói gì nhưng cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì về mình, chẳng thèm để ý nói: “Nhìn quần áo của nam đồng chí kia là biết đang làm cán bộ trong bộ đội, chúng ta càng tỏ thái độ tốt với vị đồng chí Hoàng kia thì đối phương sẽ càng niệm tình hơn.”
“Biết đâu người ta còn chẳng nhớ nổi chúng ta tên gì ấy chứ.” Nữ đồng chí nhếch miệng.
Điều kiện gia đình của cô ta khá ổn, nếu không thì đã không được làm công việc khiến cho vô số người phải đỏ mắt này. Nếu không phải Đỗ Hoành Nghị trông khá đẹp trai thì hồi nãy cô ta đã không thèm nhìn đối phương lấy một cái.
Nghe nói rất nhiều người đi lính trong nhà đều rất nghèo.
Nam đồng chí thấy nữ đồng chí tỏ thái độ như vậy, cũng lười nói thêm, nhanh chóng sửa sang lại tư liệu trên tay.
“Đúng rồi, sao anh lại bảo họ Hoàng kia nếu gặp phải phiền phức trong nông trường thì đến tìm chúng ta. Chúng ta không quản lý chuyện của địa phương cơ mà. Hơn nữa chuyện của địa phương cũng không nên nhúng tay vào.” Nam đồng chí không muốn nhiều lời nhưng nữ đồng nghiệp lại đột nhiên nghĩ đến điểm mấu chốt.
“Tôi chỉ nói khách sáo vậy thôi, thanh niên trí thức đến đây không thể tự do được như dân bản xứ chúng ta, bọn họ ra vào đều cần phải có chứng nhận. Từ trấn Hồng Kỳ đến nơi này của chúng ta, không được lãnh đạo nông trường phê chuẩn thì sao cô ta ra được, vừa nãy tôi nói khách sáo vậy thôi!”
Vốn dĩ nam đồng chí không muốn giải thích nữa nhưng lại nghĩ tới gia đình của nữ đồng chí, anh ta chỉ có thể nói thêm một câu.
Nói xong liền nhanh chóng lấy cớ đi bắc nồi nước sôi mà rời khỏi văn phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận