Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 216 - Không phải người ngoài có phải là có thể ngủ chung trên một cái giường đất không? 4




“Đồng… Đồng chí Uyển Thanh, lát nữa tôi đến nhà ăn lấy chút thức ăn cho cô.” Cuối cùng Triệu Thiên Thành cũng không thể không lùi bước để yêu cầu chuyện tiếp theo.
“Đồng chí Triệu, không cần đâu, tôi có mang lương khô.”
Hoàng Uyển Thanh nhanh chóng từ chối.
“Đồng chí Uyển Thanh, cứ quyết định vậy đi, tôi sẽ cho người mang cơm đến cho cô, nếu cô không nhận thì chính là đang xem thường tôi.” Đương nhiên Triệu Thiên Thành nhìn ra được Hoàng Uyển Thanh muốn từ chối nhưng anh ta muốn đưa đồ, cho dù là ai muốn từ chối cũng đều vô dụng, dứt khoát nói xong câu đó liền đưa mấy người Ngô Vệ Dân đi.
Nhìn bóng lưng của nhóm người Triệu Thiên Thành dần đi xa, Hoàng Uyển Thanh cau mày lại.
Cô ấy không thích Triệu Thiên Thành, vô cùng không thích.
Người này quá mức cường thế, nhìn thì có vẻ rất lễ phép nhưng thật ra lại toàn làm theo ý mình. Đây là một loại không tôn trọng giấu dưới vỏ bọc lễ phép, khách sáo, cũng rất bá đạo không chịu nói lý.
Hoàng Uyển Thanh vô cùng chán ghét những người bá đạo.
Cố gắng chịu đựng sự không vừa lòng, Hoàng Uyển Thanh bắt đầu quét dọn cả căn phòng ký túc xá. Chắc chắn phòng ký túc xá bốn người nhỏ hơn phòng ký túc xá mười mấy người rất nhiều, nhưng nhỏ cũng có chỗ tốt của nhỏ, đó chính là dễ quét dọn.
Quét dọn ký túc xá sạch sẽ xong, Hoàng Uyển Thanh ngồi xổm xuống trước lò sưởi.
Lúc đi báo danh cô ấy đã nhận được củi với than đá, lúc này có thể đốt lò sưởi được rồi.
Nếu Hoàng Uyển Thanh không ở lại nhà Tần Thanh Man thì chắc chắn cô ấy sẽ không đốt được lò sưởi được như vậy. Ở nhà Tần Thanh Man, cô ấy không chỉ học tập được một số cách thức sinh tồn từ Tần Thanh Man mà Sở Sở còn dạy cô ấy đốt lò sưởi kiểu gì.
Cầm miếng gỗ nhựa thông mỏng sau khi dùng củi đốt lên liền lấy kẹp sắt kẹp bỏ vào trong lò sưởi.
Nhìn thấy nhựa thông bị đốt cháy rừng rực, Hoàng Uyển Thành mới bỏ thêm vào trong một khúc củi lớn, sau khi củi cháy đủ rồi với cho thêm than đá vào.
Mấy phút sau, cảm nhận được nhiệt độ từ lò sưởi, tâm trạng căng thẳng của Hoàng Uyển Thanh mới dần buông lỏng xuống.
Buổi tối không cần phải chịu lạnh nữa rồi.
Ấm đun nước với lò sưởi là cùng một bộ, Hoàng Uyển Thanh ra ngoài lấy nước đặt lên đun. Cuối cùng cũng có thể sửa sang lại chăn đệm của mình rồi.
Chăn đệm lạnh lẽo của thanh niên trí thức chắc chắn không tốt như của nhà, nhưng được cái là sạch sẽ.
Sau khi đốt lò sưởi, giường đất cũng bắt đầu ấm dần lên. Hoàng Uyển Thanh cảm nhận nhiệt độ trong phòng ký túc xá, không dám cởi đồ ra. Nhưng vào đúng lúc này, cửa phòng bị gõ.
Nhớ lại lời nói của Triệu Thiên Thành trước khi đi, Hoàng Uyển Thanh hoàn toàn không muốn đi ra mở cửa.
Nhưng tiếng gõ cửa vẫn kiên nhẫn vang lên.
Cố chịu đựng sự không vui, Hoàng Uyển Thanh mở cửa ra. Ngoài cửa không phải Triệu Thiên Thành mà là một cô gái vóc dáng nhỏ bé.
“Đồng chí Hoàng, đây là đồ ăn đồng chí Triệu Thiên Thành bảo tôi mang đến cho cô.”
Cô gái cũng không quá nhiệt tình với Hoàng Uyển Thanh, bình thản mang khuôn mặt giải quyết việc chung nhét hộp cơm vào tay cô.
“Tôi đã nói với đồng chí Triệu Thiên Thành là tôi không cần rồi, cô mang về đi, tôi không nhận đâu.”
Cặp lông mày tinh tế của Hoàng Uyển Thanh nhíu chặt lại với nhau, vô cùng không vui.
Cô ấy lại không phải người ngu, đương nhiên hiểu rõ đạo lý bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Đối mặt với cô gái mang hộp cơm tới, cô ấy không chỉ không nhận mà còn trực tiếp đóng thẳng cửa lại.
Nhà cô ấy có tiền, có lương thực, không thiếu chút miếng ăn này.
Long Quyên Quyên không ngờ Hoàng Uyển Thanh lại từ chối, nhìn cửa phòng đóng chặt, cô ấy ngẩn cả người, sửng sốt một hồi lâu mới gõ cửa lại.
Cơm này là Triệu Thiên Thành bảo cô ấy đưa tới, nếu cô ấy không đưa đến tay Hoàng Uyển Thanh thì nhất định sẽ bị Triệu Thiên Thành bắt nạt. Chỉ cần nghĩ tới sự thô bạo của Triệu Thiên Thành, cô ấy lại vô cùng sợ hãi, gõ cửa mạnh hơn.
“Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, tôi đưa cơm đến, nếu cô không nhận thì chính là đang hại tôi.” Long Quyên Quyên thật sự sợ hãi, không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ có thể vừa gõ cửa vừa nhỏ giọng nói những lời này.
Hoàng Uyển Thanh trong phòng vốn không muốn để ý tới Long Quyên Quyên nhưng nghe thấy giọng cầu khẩn của Long Quyên Quyên cô ấy lại mềm lòng. Đồng thời cô ấy cũng hiểu được Triệu Thiên Thành không phải người tốt, dễ chung sống như vẻ bề ngoài.
Vì đồng tình với Long Quyên Quyên, Hoàng Uyển Thanh mở cửa phòng ra.
Long Quyên Quyên ngoài cửa đang bàng hoàng bất an liền thấy Hoàng Uyển Thanh mở cửa phòng ra. Lần này cô ấy không nói gì cả, trực tiếp để hộp cơm trong tay lên một bên lan can xong liền chạy.
Dù sao cô ấy cũng để hộp cơm xuống trước mặt Hoàng Uyển Thanh rồi, có nhận hay không là chuyện của người ta, cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận