Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 222 - Cùng giường chung gối 3




"Anh để người từ tỉnh mang về cho chúng ta thêm một cái bếp lò vậy, không cần quá to, đặt ở trong phòng ngủ, cũng không chiếm chỗ." Vệ Lăng đã nghĩ đến làm thế nào để cải tạo trong nhà rồi.
"Được thôi, phòng ngủ quả thật có hơi lạnh, thêm một cái bếp lò thì ban ngày Sở Sở cũng không cần chỉ có thể hoạt động trong gian chính nữa." Tần Thanh Man đồng ý đề nghị của Vệ Lăng.
"Ừm." Động tác trên tay của Vệ Lăng phối hợp với Tần Thanh Man để cuộn quả cầu len.
Hai người cứ nói chuyện như vậy một lúc, trong giỏ liễu bên tay Tần Thanh Man đã có khá nhiều cuộn len sợi đã kéo xong rồi, Tần Thanh Man lại bắt đầu lấy cuộn tiếp theo.
Mùa đông không có việc gì làm, trước đó ở Cung Tiêu Xã cô mua không ít len sợi, định đan cho mỗi người một cái áo len, ít nhất phải đủ để thay giặt, nếu không cả mùa đông chỉ mặc mỗi một cái áo len đối với cô mà nói, có chút khó mà chấp nhận nổi.
Dưới ánh đèn dầu sáng tỏ, vợ chồng hai người cũng không phải lần đầu phối hợp làm việc.
Dù không nói nhiều, nhưng ăn ý vô cùng.
Đợi đến lúc trong giỏ liễu ngày càng nhiều cầu len, Tần Thanh Man mới giật mình ý thức được thời gian đã trôi qua, nhìn thoáng qua màn đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ, nói: "A Lăng, hôm nay đã kéo nhiều như vậy rồi, nghỉ ngơi thôi."
"Được."
Vệ Lăng đứng dậy hỗ trợ thu dọn.
Chỉ trong chốc lát, giỏ liễu được cầm về phòng ngủ, ghế hai người đã ngồi cũng đều được đặt về vị trí ban đầu, đến lửa trong bếp lò cũng đã dùng tro để dập tắt, Tần Thanh Man mới vươn tay đi bưng đèn dầu.
Kết quả tay còn chưa vươn tới chỗ đèn dầu, ngọn đèn đột nhiên cháy bùng lên một cái.
Ý thức đề phòng của Vệ Lăng cực kỳ mạnh, ngọn đèn vừa cháy bùng lên đã ngay lập tức ôm lấy eo Tần Thanh Man đem người đưa ra xa, "Vợ ơi, em không sao chứ."
Vệ Lăng cẩn thận kiểm tra ngón tay Tần Thanh Man, lo lắng tốc độ vừa nãy của mình bị chậm.
"Không… không sao, em không sao." Tần Thanh Man được Vệ Lăng ôm vào trong ngực, cảm giác vô cùng mất tự nhiên, bởi vì trong hơi thở của cô tràn ngập hương vị thuộc về Vệ Lăng, hormone nam tính nồng đậm, có thể khiến nhịp tim cô tăng tốc, hô hấp khẩn trương.
"Lần sau để anh đến bưng đèn dầu cho."
Vệ Lăng vẫn là không yên tâm, đồng thời cũng dự định đi Cung Tiêu Xã mua mấy cái đèn dầu hoả.
Đèn có chụp bên ngoài có độ an toàn cao hơn so với loại hình thức đèn dầu có bấc đèn thông thoáng thô sơ.
Đối với sự quan tâm của Vệ Lăng, Tần Thanh Man không nói ra được lời từ chối, chỉ có thể khe khẽ gật đầu, sau đó dùng tay đẩy đẩy người Vệ Lăng, "A Lăng, về phòng thôi."
Kết quả câu nói này vừa ra khỏi miệng cô lập tức cảm thấy được ý nghĩa khác.
Tựa như cô có bao nhiêu gấp gáp đến không đợi được nữa vậy.
Đỏ mặt, Tần Thanh Man giải thích cũng không được, không giải thích cũng không được, lòng bàn đều đổ cả mồ hôi rồi.
"Được." Vệ Lăng nhìn ra được sự căng thẳng của Tần Thanh Man, chậm rãi buông tay đang ôm eo Tần Thanh Man ra, sau đó đi bưng đèn dầu.
Hắn không muốn bức bách Tần Thanh Man, hắn muốn để vợ thích ứng với mình.
Cái buông tay của Vệ Lăng làm Tần Thanh Man âm thầm thở phào một hơi, "A Lăng, hôm qua Hoàng Uyển Thanh ngủ lại, nệm trong nhà không đủ, cho nên em lấy nệm của em nhường cho cô ấy dùng, em dùng bộ kia của anh."
Tần Thanh Man nói xong lời này có chút ngượng ngùng.
Mặc dù cô tin tưởng người mình rất sạch sẽ, cũng không có mùi gì khác thường, nhưng làm người phải thành thật, cũng không thể giấu Vệ Lăng mà dùng nệm của hắn.
Vệ Lăng vừa nghe thấy bộ chăn nệm mình nằm kia đã được Tần Thanh Man dùng qua, lập cảm thấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Lo lắng Tần Thanh Man mất tự nhiên, hắn đè lại cảm xúc, bình tĩnh trả lời, "Ừm, anh biết rồi."
Trên giường trong phòng phía tây, Sở Sở đã sớm ngủ đến ngon lành, khuôn mặt nhỏ nhắn thậm chí còn bởi vì nhiệt độ của giường sưởi mà đỏ rực lên y như một quả táo.
Tần Thanh Man vừa vào cửa đã phát hiện ra điều khác thường.
Chăn nệm cô vốn dĩ đặt ở đầu giường đã được chuyển đến phía giữa giường, không chỉ có như thế, nệm trải của cô thậm chí còn dán vào rất gần với nệm trải của Vệ Lăng, là cái kiểu ban đêm đi ngủ vừa không chú ý một cái là đã có thể lăn cả người vào lòng người ta rồi ấy.
!!!
Sở Sở, Tần Vân Sở!
Tần Thanh Man cũng không biết Sở Sở làm sao lại biết như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận