Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 236 - Đục băng 5




Kết quả Vệ Lăng đã trở thành ngoại lệ.
Các thôn dân nhìn thấy năm con có to bên trên xe trượt tuyết, hâm mộ đến sắp chảy cả nước miếng.
Nhà họ Tần vẫn còn chưa có ăn hết thịt lợn rừng đâu mà lại được ăn cá rồi.
Hâm mộ, vô cùng hâm mộ.
Quần áo trên người Tần Thanh Man và Sở Sở bị dính nước, còn chưa về tới nhà mà nơi dính nước đã đóng băng thành tảng rồi, trĩu xuống nặng vô cùng, vừa tới nhà, Tần Thanh Man nhanh chóng dẫn Sở Sở vào phòng mở lò lửa lên hong khô quần áo.
Đồ đạc trên xe trượt tuyết do Vệ Lăng xử lý.
Ba khối băng lớn đặt ở bên cạnh giếng nước, thuận tiện cho sau này lấy dùng.
"A Lăng, lúc đến nhà cô út trả xe trượt tuyết mang theo con cá đi làm quà cảm ơn nhé." Tần Thanh Man cách cửa sổ căn dặn Vệ Lăng phải đối nhân xử thế như thế nào.
Đã mượn đồ rồi thì nhất định phải phần nào bày tỏ tấm lòng, nếu không lần sau sẽ khó mượn tiếp.
Dù sao cá là có được từ trong sông, Vệ Lăng có bản lĩnh này nên Tần Thanh Man cũng không lo lắng sau này không ăn được cá, không lo, cho nên cũng không cần thiết phải keo kiệt một con cá.
"Vợ ơi, anh biết rồi."
Vệ Lăng ở bên ngoài chỉnh lý xong xuôi xe trượt tuyết liền chọn một con cá nhỏ nhất, kéo xe trượt tuyết đi đến nhà họ Khương.
Tuy nói là con cá nhỏ nhất, nhưng cũng chỉ là so với mấy con còn lại thôi.
Con cá Vệ Lăng đang xách trên tay này có lẽ cũng phải nặng đến bảy tám kg.
Nhà họ Khương đối diện với Vệ Lăng đến nhà cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bọn họ không nghĩ tới Vệ Lăng sẽ khách sáo mà tặng cho bọn họ một con cá to như vậy.
Con cá này mà ăn tiết kiệm, ít nhất cũng có thể ăn được một tuần.
"Vệ Lăng, như thế này thì ngại quá, Thanh Man với Sở Sở cũng cần bồi bổ cơ thể, cậu mang về cho mấy đứa nó bồi bổ đi, đều là người một nhà, mượn xe trượt tuyết dùng chút thôi đâu cần phải tặng quà làm gì." Khương Lâm Sơn mặc dù nhìn thèm con cá trong tay Vệ Lăng, nhưng lời khách sáo thì vẫn phải nói.
"Dượng, đây là Thanh Man để cháu mang sang cho mọi người, cứ nhận lấy đi."
Vệ Lăng không thích dây dưa đưa đẩy, đặt cá với xe trượt tuyết xuống chuẩn bị về nhà, quần áo của vợ với em vợ nhà hắn bị dính nước, hắn không yên tâm.
"Vệ Lăng, cậu đợi một chút." Khương Lâm Sơn thấy Vệ Lăng là thật lòng tặng cá, trong lòng vui vẻ đến không tả được, quay đầu nói với con gái ở trong phòng: "Đông Mai, con đi nhà kho nhà ta lấy một cân nấm đầu khỉ cho anh rể họ của con."
"Con biết rồi."
Khương Đông Mai ở trong phòng trả lời, tay chân cũng nhanh nhẹn dùng giỏ liễu nhỏ đựng một ít nấm đầu khỉ đã được phơi khô rồi xách ra.
Cô ta ngại đưa trực tiếp cho Vệ Lăng, cho nên liền đưa cho cha mình.
Khương Lâm Sơn đưa giỏ liễu cho Vệ Lăng, "Cho Thanh Man với Sở Sở bồi bổ sức khỏe." Nấm đầu khỉ hiếm thấy, cho dù là ông ta năm ngoái lên núi thường xuyên cũng chỉ có được một ít, sau khi phơi khô còn không tới năm cân.
Vết thương của Tần Hương có thể tốt lên nhanh như vậy, chính là do mấy ngày nay vẫn luôn sử dụng nấm đầu khỉ để bồi bổ.
Vệ Lăng vốn không muốn nhận giỏ liễu Khương Lâm Sơn đưa tới, nhưng nghe thấy nấm đầu khỉ là cho vợ mình bồi bổ, rất tự nhiên nhận lấy, đồng thời nói: "Cảm ơn dượng."
"Người một nhà đâu cần khách khí như thế chứ."
Khương Lâm Sơn tiễn Vệ Lăng ra cửa.
Khương Đông Mai lén lút đánh giá Vệ Lăng, thấy rõ dáng vẻ của Vệ Lăng, liền đỏ mặt, tưởng tượng sau này mình cũng có thể gả cho một người đàn ông giống như anh rể họ vậy.
Đàn ông như vậy mới có bản lĩnh cho vợ được ăn thịt.
Ánh mắt Vệ Lăng căn bản chưa từng dừng lại trên mặt Khương Đông Mai, hắn xách giỏ liễu trực tiếp đi về nhà, thứ như giỏ liễu này ở đồn Kháo Sơn cũng không có giá trị lắm, nhà nào cũng có thể tự mình làm, hắn cũng không định trả lại.
Nhà họ Tần, Tần Thanh Man và Sở Sở đã đơn giản sửa soạn qua, quần áo dính nước cũng đang dựa bên cạnh lò lửa để hong khô.
Nhìn thấy giỏ liễu trong tay Vệ Lăng, Tần Thanh Man vô cùng mừng rỡ.
Nấm đầu khỉ, còn là loại mọc tự nhiên nữa, đây chính là cực phẩm sơn hào (hải vị) đời sau khó mà có được, hương vị thơm ngon cực kỳ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận