Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 239 - Cùng nhau rửa 3




Nguyên liệu nấu cùng trong món cá hầm nồi sắt phụ thuộc theo mùa, có gì cho vào cái đó.
Nấm hoàng kim vô cùng tươi, hầm cá tuyệt đối ngon ngọt hơn.
"Chị, em nghe anh An Bình nói hôm nay nhà thím Trương làm đậu phụ ăn, nhà chúng ta có cần đi đổi một chút không?" Sở Sở rất để tâm tới ăn uống, tích cực báo cáo tình huống mới nhất trong thôn với Tần Thanh Man, nói ra cậu đã không ăn đậu phụ rất lâu rồi, đậu phụ là thức ăn bổ sung protein tốt nhất cho gia đình bình thường.
Trước đây, thằng bé luôn miệng nói không tha thứ cho Tần An Bình, kết quả lại hỏi thăm được tin đậu phụ từ chỗ Tần An Bình.
Tần Thanh Man nhìn Sở Sở đầy vẻ thèm thuồng, nói: "Em đi lấy ít đậu đổi ít đậu phụ với thím Trương, bỏ đậu phụ trong món cá hầm nồi sắt cũng vô cùng ngon."
Bây giờ vẫn chưa tới thời đại cải cách mở cửa, tư nhân không được mua bán, nhưng khu vực nông thôn có thể lấy vật đổi vật thỏa đáng.
Thực ra chính là biến tướng của mua bán, nhưng không thể thực hiện với số lượng lớn.
"Đổi bao nhiêu?" Sở Sở hơi không chắc chắn.
"Để chị đi cho, chị đi xem thử nhà thím Trương còn bao nhiêu đậu phụ." Tần Thanh Man nghĩ bên ngoài trời lạnh, có thể đặt đậu hủ đông, định tự đến nhà thím Trương xem thử, nếu nhiều thì đổi nhiều một chút, nếu ít thì đổi đủ ăn một bữa.
"Chị, em đi với chị."
Sở Sở muốn nhìn thấy đậu phụ ngay lập tức.
"Được, em đi với chị." Tần Thanh Man cười xoa đầu Sở Sở, sau đó nhìn Vệ Lăng vừa đi ra khỏi phòng trữ đồ: "A Lăng, phiền anh đi xử lý một con cá, em dẫn Sở Sở tới nhà thím Trương đổi ít đậu phụ."
"Được."
Vệ Lăng lấy áo bông hong bên lò lửa sờ thử, sau khi sờ thấy khô ráo mới mặc cho Tần Thanh Man.
"Lửa lớn, áo bông cũng không ướt bao nhiêu, chắc chắn đã khô cả rồi, anh yên tâm."
Tần Thanh Man biết Vệ Lăng lo lắng áo bông không khô, giải thích một câu.
"Ừ, khô rồi." Vệ Lăng gật đầu, sau đó đến giá quần áo lấy khăn choàng của Tần Thanh Man, bên ngoài quá lạnh, ra ngoài một chuyến phải bao bọc kỹ lưỡng.
"A Lăng, anh đến phòng trữ đồ dùng giỏ mây đựng một ký đậu nành cho em."
Tần Thanh Man được Vệ Lăng bọc kín bắt đầu mặc giúp Sở Sở, đồng thời dặn dò Vệ Lăng một câu.
"Anh đi lấy ngay." Vệ Lăng cầm giỏ mây vào phòng trữ đồ.
Phòng trữ đồ của nhà họ Tần được Tần Thanh Man sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, cho dù Vệ Lăng lần đầu tiên vào lấy đồ cũng có thể nhanh chóng phân biệt và lấy ra đồ Tần Thanh Man cần.
Ước lượng đậu nành trong giỏ mây, Vệ Lăng cảm thấy có lẽ đã đủ một ký rồi sách ra.
Nhà họ Tần không có cân, cũng không cân nữa, dù sao thì tới nhà thím Trương, đối phương phải cân trọng lượng mới đưa đậu phụ.
Xách giỏ mây, Tần Thanh Man dẫn Sở Sở ra ngoài.
Tuy trời vẫn chưa tối nhưng cũng ảm đạm lại, ống khói của mỗi nhà trong thôn đều bốc ra khói trắng dày đặc, có thể nhìn ra có lẽ đều đang nấu cơm tối, chỉ có nấu cơm tối mới sẽ đốt rất nhiều củi, bốc ra nhiều khói như vậy.
"Chị, năm nay lạnh hơn năm ngoái."
Sở Sở theo bên cạnh Tần Thanh Man cố gắng bước đi, Vệ Lăng không đi, không có ai bồng cậu, chỉ có thể tự đi.
"Sở Sở, hay là em về đi, chị đi một mình là được rồi." Tần Thanh Man thấy Sở Sở di chuyển chân ngắn trong đất tuyết, đi rất gian nan, dứt khoát khuyên một câu.
"Chị, em đi được." Sở Sở cậy mạnh, để chứng minh cậu không nói sai, cố ý buông tay của Tần Thanh Man rồi chạy.
"Sở Sở, cẩn thận."
Tần Thanh Man bị cậu dọa toát mồ hôi.
Tuy nói cậu ngã trên đất tuyết mềm xốp không sao cả, nhưng chắc chắn sẽ ngã đau.
"Chị, không sao, chị xem em đi giỏi biết bao." Để chứng minh mình không sao, Sở Sở quay đầu cười rạng rỡ với Tần Thanh Man, sau đó trong vui sinh buồn, giẫm lên một tảng băng trượt ra ngoài.
"A --" Tiếng thét của Sở Sở vang lên.
Tần Thanh Man chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Sở ngã nhào vào trong đống tuyết.
Không phải cô không muốn cứu, mà là vốn không thể cứu.
Lúc này, Sở Sở cách cô ít nhất mười mét, khoảng cách xa như vậy cho dù cô nhanh tới mấy cũng không đuổi kịp được; một điểm khác chính là trong tay cô xách đậu nành, đổ xuống đoán chừng phải nhặt tới tối mới có thể nhặt xong, một điểm cuối cùng là Tần Thanh Man nhìn ra điểm dừng chân của Sở Sở không nguy hiểm mới không cứu.
"Phụt --"
Sở Sở nằm sấp trong tuyết đang vùng vẫy ngẩng đầu lên phun tuyết trong miệng ra.
Chỉ một chút như vậy, mặt của cậu đã đỏ lên.
Bị tuyết làm cho lạnh tái.
"Khụ, bảo em đi đàng hoàng em cứ phải chạy, nếm phải trái đắng rồi chứ." Tần Thanh Man hờ hững đi qua bên cạnh Sở Sở, tay cũng không vươn ra, càng đừng nói là an ủi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận