Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 247 - Thâm tình quyến luyến 1




Tần Thanh Man nhìn vẻ mặt của Vệ Lăng lập tức xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn khẳng định gật đầu: "Không đủ nước nóng, nấu nước nữa cũng phiền, chúng ta cùng nhau rửa, rửa xong lên giường sớm một chút, Sở Sở còn đang đợi chúng ta."
Sở Sở cũng ở phòng phía tây rất đúng lúc lên tiếng nói: "Chị, anh rể, hai người nhanh lên chút, còn không tới em sẽ ngủ mất."
"Vậy em mau ngủ đi." Tần Thanh Man nhân lúc Sở Sở đáp lời vội vàng nói một câu, cũng xoa dịu sự căng thẳng của mình.
Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man đã hào phóng như vậy, đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Dời chiếc ghế nhỏ ngồi xuống đối diện Tần Thanh Man, hắn bắt đầu xắn ống quần, cởi giày, cởi tất, sau vài giây, chân của Vệ Lăng lộ ra: "Vợ à, anh cởi cho em nhé?" Hắn không định đặt chân của mình vào trong chậu rửa chân trước.
"Em tự làm được, anh rửa trước đi, chốc nữa nước nguội."
Sao Tần Thanh Man có thể không biết ngại để Vệ Lăng cởi giày cho mình được, cô vội vàng tự ra tay.
Chậu rửa chân bằng gỗ, rất to, cao hai thước, có thể đựng rất nhiều nước, Tần Thanh Man cởi giày xong, đặt vớ ở kế bên chậu rửa chân, sau đó xắn ống quần.
Mùa đông mặc quần bông, rất dày, trông cũng to, đợi ống quần được xắn lên, lập tức lộ ra chân nhỏ trắng nõn, rất cân xứng, rất xinh đẹp.
Vệ Lăng luôn lưu ý Tần Thanh Man, đương nhiên cũng nhìn thấy chân nhỏ mê người này.
"A Lăng, rửa mau." Tần Thanh Man thấy chân của Vệ Lăng vẫn chưa cho vào chậu rửa chân liền biết đối phương đang đợi mình, cũng không lề mề, trực tiếp đặt hai chân của mình vào trong chậu, nước nóng hơi bỏng không quá bàn chân, mang tới cảm giác thoải mái khó nói cho đôi chân đã mang giày cả một ngày.
Mùa đông làm nóng chân không chỉ có thể tăng tuần hoàn máu, còn có thể khiến cả người vui vẻ, Tần Thanh Man thúc giục Vệ Lăng mau cho chân vào trong chậu làm nóng.
Chậu rửa chân nhà cô rất lớn, cho dù hai đôi chân ở trong chậu cũng sẽ không chen chúc.
Bình thường cô đều cùng rửa với Sở Sở như vậy.
Ánh nhìn của Vệ Lăng vẫn luôn nằm trên chân của Tần Thanh Man, chân của vợ không giống chân tiểu thư khuê tú mấy trăm năm trước, cũng không lớn lắm, ngược lại là chân nhỏ bẩm sinh, mấu xương hoàn mỹ, cơ thịt đều đặn, vô cùng đẹp.
Móng chân trên mười đầu ngón chân mang theo trắng trẻo khỏe mạnh.
Đừng thấy Tần Thanh Man đang bình tĩnh, thực ra vô cùng nhạy cảm với ánh nhìn của Vệ Lăng, ánh mắt của Vệ Lăng dừng lại trên chân cô hơi lâu, mặt của cô càng nóng, nóng tới mức đầu ngón chân cũng biến thành màu hồng, thẹn quá hóa giận, Tần Thanh Man dứt khoát vươn chân ra đá Vệ Lăng một cái.
"Ừm." Vệ Lăng hồi thần nhanh chóng đặt chân vào trong chậu.
Nước nóng làm nóng chân quả thật thoải mái, Vệ Lăng cảm thấy hai chân đều thăng hoa, trên mặt cũng mang theo một tia lười biếng.
Tần Thanh Man rửa chân hàng ngày, rất sạch sẽ, lúc này cô cũng lười biếng vươn tay gạt nước xoa bóp, dứt khoát dùng chân trái đạp chân phải, chân phải đạp chân trái luân phiên hất nước qua lại.
Bởi vì động tác này của cô, nước trong chậu dập dờn lên xuống.
Đẩy tới chân của Vệ Lăng.
Vệ Lăng nhìn chân của mình, cuối cùng vẫn thành thật vươn tay xoa bóp, chân của hắn cũng không bẩn, nhưng sau khi xoa bóp càng có thể làm dịu cơ thịt.
Lúc Vệ Lăng cúi đầu rửa chân của mình, tầm nhìn của Tần Thanh Man lặng lẽ rơi lên chân của Vệ Lăng.
Chân của chồng to hơn chân của mình nhiều, cũng khá dài. Cô vốn tưởng chân của Vệ Lăng sẽ hơi sần sùi giống tay của đối phương, nhưng đôi chân này không chỉ không có vết chai, màu da còn trắng, chỉ đậm màu hơn một chút so với chân mình, hai đôi chân giẫm trong nước nóng, vừa nhìn vô cùng có cảm giác CP.
Cảm giác CP này khiến Tần Thanh Man cảm thấy hơi nóng.
Vệ Lăng rửa chân rất nhanh, trong vòng một phút đã rửa xong chân mình, sau đó nhìn chân của Tần Thanh Man, nói: "Vợ ơi, anh xoa bóp cho em nhé?"
"Không cần đâu."
Tần Thanh Man ngại để Vệ Lăng rửa chân cho mình, vội vàng nâng chân lên định lau khô, mang giày.
"Vợ ơi, trên chân nhiều huyệt vị, xoa bóp sẽ đề phòng nứt nẻ, còn có thể giảm mệt mỏi." Vệ Lăng không khỏi phân bua rồi nắm chân trái của Tần Thanh Man.
"Ưmm!"
Tần Thanh man kinh ngạc tê rần da đầu, nhưng cũng biết ý tốt của Vệ Lăng, không biết nên từ chối thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận