Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 255 - Thâm tình quyến luyến 9




Áo bông dài khoác lên cơ thể Sở Sở nhỏ bé, có một khúc rất dài chấm xuống đất, mặt đất băng tuyết, cho dù áo bông kéo lê trên đất cũng sẽ không dính bùn đất, Sở Sở cười ha ha bọc kín áo bông theo phía sau Vệ Lăng.
Sở Sở như vậy trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Ở trong nhà, Tần Thanh Man nghe cuộc trò chuyện của Vệ Lăng và Sở Sở ở trong viện đã mở rương ra, hai cái rương lớn, cái cô mở ra là cái ngoài cùng nhất.
Cái rương này đã đựng rất nhiều đồ, có chăn mỏng mùa hè, cũng có quần áo của Sở Sở, cô đoán Sở Sở muốn giấu bút máy có lẽ sẽ bỏ trong chiếc rương này.
Quả nhiên, xốc quần áo và chăn mỏng không nhiều ra, Tần Thanh Man nhìn thấy chiếc bút máy được Sở Sở dùng giấy gói lại ở dưới cùng nhất.
Giấy là giấy cứng màu vàng đất, mang theo một mùi thơm của thuốc nhàn nhạt.
Đoán chừng là từng gói thuốc.
Tần Thanh Man suy đoán có thể là giấy để lại trong khoảng thời gian mẹ nguyên chủ uống thuốc khám bệnh. Bởi vì cô còn nhìn thấy mấy tờ giấy bổi vàng được vuốt phẳng tỉ mỉ khác ở góc rương.
Giấy bổi vàng chắc bền, nhưng lại không chống nước.
Tần Thanh Man nhìn thấy một vòng mực màu xanh thấm ra giấy bổi vàng, rất ít, may mà vẫn chưa dính vào vật phẩm khác.
Mở giấy bổi vàng ra, Tần Thanh Man mới phát hiện nắp bút của bút máy không được vặn chặt, không chỉ không được vặn chặt, đoán chừng Sở Sở đã bóp ruột bút, khiến mực trong bút máy tuôn ra rất nhiều trong nắp bút, giữ gìn như thế này là không được.
Tần Thanh Man cần bút máy tới phòng khách.
Đổ nước nóng ấm vào, bắt đầu rửa sạch.
Tần Thanh Man thay mấy lần nước rửa sạch mực trong bút máy, vẩy khô, rửa ngòi bút, thân bút, nắp bút sạch sẽ. Rửa xong, cô không lập tức lắp lại ngay, mà đặt bên bếp lò hong khô, đợi sau khi khô hoàn toàn mới lắp linh kiện lại, cuối cùng đổi một tờ giấy bổi vàng gói lại cất vào trong rương.
Làm xong mọi thứ, Tần Thanh Man quay lại phòng khách.
Cô không định nói chuyện này cho Sở Sở biết, chuyện nhỏ như vậy không cần khiến cậu lo lắng.
Xử lý xong tất cả, Tần Thanh Man rửa sạch bát đũa, sau đó mới ra ngoài nhìn Vệ Lăng và Sở Sở.
Nhìn thấy Sở Sở ở trong chiếc áo bông dài, Tần Thanh Man lập tức cười lên.
"Chị, đẹp không?" Nghe thấy tiếng cười, Vệ Lăng và Sở Sở đều nhìn sang, Sở Sở biết Tần Thanh Man đang cười mình, cũng không cảm thấy mất mặt, ngược lại vui vẻ hất hất tay áo dài.
Giống như người hát hí khúc đang hất ống tay áo.
"Đẹp, Sở Sở của chúng ta mặc như thế nào cũng đẹp." Tần Thanh Man cười tới mức cong người, sau đó nói với hai người: "Tuyết được quét ổn rồi, mau quay lại huơ bếp, đừng để cóng người."
Mùa đông chỗ bọn họ không thích hợp ở lâu bên ngoài, nếu không dễ xuất hiện tình trạng hạ thân nhiệt.
Hạ thân nhiệt sẽ chết người.
"Được, quay về ngay." Vệ Lăng cũng biết tác hại khi ở lâu bên ngoài, dùng xẻng sắt múc chút tuyết cuối cùng đập lên tường hàng rào cao cao, sau đó mới một tay xách xẻng một tay bồng Sở Sở đi về.
"Mau đến bên lò sưởi ấm."
Tần Thanh Man đi lên bồng Sở Sở.
"Không sao, Sở Sở không nặng." Vệ Lăng không định để Tần Thanh Man chịu lực, mà đưa xẻng sắt trong tay cho Tần Thanh Man.
Xẻng sắt không cần đặt trong phòng, trực tiếp để ở ngoài là được.
Tần Thanh Man cũng không giành bế Sở Sở, tiện tay nhận lấy xẻng do Vệ Lăng đưa tới rồi dựng lên vách tường dưới mái hiên, vén rèm ra cho Vệ Lăng và Sở Sở vào nhà.
Trong nhà và bên ngoài là hai thái cực, vừa vào nhà, Sở Sở đã bắt đầu cởi áo.
Không chỉ cởi áo bông của Vệ Lăng, cũng cởi áo bông của mình, còn cởi mũ, bịt tai, bao tay xuống treo lên giá đồ.
Sau đó xoa tay không đi tới bên bếp lò huơ ngay mà đi theo Tần Thanh Man uống nước.
Uống nước ấm.
Uống nước xong, cậu xoa tay tới thông thuận khí huyết mới ngồi bên bếp lửa, đồng thời gọi Vệ Lăng vừa uống nước xong tới huơ lửa.
"Chị, hôm nay bên ngoài có rất nhiều người đang dọn tuyết, em nghe họ bàn tán không biết ngày nào mới có thể quang đãng được liên tục vài ngày, mọi người đều muốn lên núi săn, thèm thịt." Đừng thấy Sở Sở nhỏ, nhưng tai thính, rất hóng hớt, chưa ra khỏi cửa viện đã có được không ít tin tức.
Tần Thanh Man nghe Sở Sở nói như vậy, nhìn sang Vệ Lăng.
"Bây giờ trên núi vẫn được xem là an toàn, mỗi ngày sư đoàn đều tuần tra, những động vật hung mãnh như gấu, sói tạm thời không có." Vệ Lăng biết Tần Thanh Man nhìn mình có ý gì, tuy mấy hôm nay hắn nghỉ phép, nhưng vẫn nắm rõ tin tức.
Tần Thanh Man thở phào một hơi: "Vậy bây giờ chỉ đợi thời tiết thôi."
Vào núi săn bắn quy mô lớn không thể nào vào một hai ngày, phải đợi tới khi thời tiết quang đãng mấy ngày liên tục mới có thể lên núi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận