Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 264 - Cảnh giới tối cao của khoe khoang 7




Lương thực tiêu dùng một năm của ba người nhà họ Trịnh không hẳn là ít, lương thực phải ăn, điểm công khó kiếm, Trịnh An Khang và vợ đều lớn tuổi rồi, chân cũng không linh hoạt mấy, lúc đi làm trong đội, họ rất khó kiếm được điểm công cao, không có điểm công cao lại ăn uống không ít, như vậy nhà họ chủ yếu dựa vào điểm công do Sơn Oa Tử mười lăm tuổi kiếm được.
Một đứa trẻ có thể kiếm được điểm công mấy cũng rất khó cho một nhà ba người ăn no, nhà họ thiếu lương thực khá nhiều, cho nên mùa đông tuyết lớn hàng năm, lúc phong tỏa núi, họ ở nhà làm mộc đổi lương thực.
Nhưng đồn Kháo Sơn chỉ có từng này, gia cụ nhà họ làm ra đều là gỗ tốt.
Gỗ tốt sẽ đại biểu cứng cáp và bền, không dễ hỏng.
Mấy năm đầu, dựa vào gia cụ đổi lương thực, nhà họ Trịnh còn được coi là miễn cưỡng bù đủ lỗ hổng lương thực. Nhưng sau khi Sơn Oa Tử ngày càng cao lớn, ăn càng nhiều, bây giờ nhà họ Trịnh đã và đang lo thiếu lương thực.
Hôm nay Tần Thanh Man tới nhà, mang tới hi vọng cho tất cả mọi người ở nhà họ Trịnh.
Trịnh An Khang lo lắng Tần Thanh Man muốn chém giá, gương mặt già nua đã nhăn lại, nhượng bộ nói: "Thanh Man, hay là trả cho chú một trăm tám mươi cân lương thực đi." Đây đã là cực hạn mà ông ấy có thể chấp nhận.
Tần Thanh Man thấy người nhà họ Trịnh hiểu lầm, vội vàng nói: "Chú, đã nói hai trăm cân là hai trăm cân lương thực, cháu sẽ không chém giá. Vừa nãy cháu nhìn thấy nhà chú có chiếc tủ quần áo đã đóng xong, muốn dùng thịt lợn rừng đổi với chú một cái mang về nhà."
Cô nhìn ra mấy người nhà họ Trịnh thiếu thịt ăn trong thời gian dài, nghĩ tới hai ông bà nuôi đứa cháu lớn không dễ mới muốn giúp một tay.
Có lẽ người cao tuổi ăn thịt sẽ tốt cho sức khỏe hơn.
"Dùng thịt lợn rừng đổi tủ quần áo?" Trịnh An Khang và vợ đồng thời nhìn tủ quần áo ở gần đó.
Chiếc tủ quần áo này là dựa theo thẩm mỹ đại chúng bình thường đóng nên, không có hoa văn phức tạp gì, cũng không tính là tinh xảo mấy, nhưng cứng cáp và bền, là lựa chọn đầu tiên của người nông thôn khi mua gia cụ.
"Đúng, nhà cháu chỉ có rương không có tủ quần áo, chỗ chú có tủ sẵn, cháu đổi về nhà là có thể dùng." Tần Thanh Man rất quan tâm tâm trạng của người già, không lộ ra biểu cảm thương hại đồng cảm, cũng không có cảm giác bố thí cao cao tại thượng.
Nhà cô cũng không tính là giàu có, sẽ không làm chuyện thánh mẫu gì, có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu chuyện.
Lấy vật đổi vật, hai nhà đều an tâm.
"Thanh Man, cháu muốn đổi thế nào?" Trịnh An Khang nhìn vợ và cháu trai, ánh mắt nhìn Tần Thanh Man ngập tràn cảm kích.
Ông cụ sắp sáu mươi tuổi, có chuyện gì chưa từng trải qua, có thể cảm nhận được ý tốt của Tần Thanh Man.
"Chú, cháu đưa chú mười ký thịt đổi một cái tủ." Tần Thanh Man biết mình đưa nhiều, nhưng thi thoảng giá trị không tính toán như vậy: "Chú, chú đừng từ chối, cháu còn nhớ quan tài của cha mẹ cháu khi xưa là chú đổi lỗ vốn cho cháu."
Tần Thanh man đã tiếp nhận cơ thể của nguyên chủ tức là nhận phần nhân tình này của Trịnh An Khang.
"Được, chú nhận."
Trịnh An Khang nghiêng đầu lau mắt, quay đầu nhìn Tần Thanh Man cười.
"Chú, cháu sẽ về nhà nhờ người tới chuyển tủ, tuyết rơi nên chú đừng làm." Tần Thanh Man không dám để Trịnh An Khang chuyển tủ, trời tuyết lớn mặt đất trơn, nếu ông cụ ngã thì không phải chuyện nhỏ.
Dù sao Vệ Lăng nhà cô cũng khỏe, nhấc với Sơn Oa Tử là được.
"Được, được, cháu đi gọi người, chú sửa sang lại tủ cho cháu." Gia đình Trịnh An Khang mặt mày hớn hở tiễn Tần Thanh Man ra ngoài.
Cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng của Tần Thanh Man, ba người mới quay người vào nhà.
"Người tốt có phúc báo." Trịnh An Khang cảm thán một câu, ban đầu nếu không phải ông ấy làm chuyện tốt, hôm nay làm sao có thể nhận được hồi báo, ông ấy liên tục nói mấy câu người tốt có phúc báo mới căn dặn cháu trai: "Sơn Oa Tử, sau này cháu phải hiếu thuận với cô Thanh Man của cháu, con bé là ân nhân của nhà chúng ta."
"Ông nội, cháu biết rồi."
Sơn Oa Tử nhìn bà nội lau nước mắt vội vàng dìu bà ấy về phòng khách, sàn nhà phòng khách sạch sẽ, không có vụn gỗ lộn xộn, thích hợp cho người già mắt không được tốt ở hơn.
Lúc Tần Thanh Man về nhà, Vệ Lăng đã giặt đồ trong của hắn và Sở Sở xong, cùng Sở Sở sưởi ấm bên bếp lửa, thằng bé dựa lên gối của Vệ Lăng bảo anh rể kể chuyện cho cậu nghe.
Vệ Lăng không phải người biết kể chuyện, sau khi hắn tới thời đại này, vẫn luôn làm việc, sinh hoạt theo trật tự, không có chuyện gì đáng để kể.

Bạn cần đăng nhập để bình luận