Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 265 - Cảnh giới tối cao của khoe khoang 8




Đối mặt với đôi mắt mong mỏi của Sở Sở, hắn suy nghĩ, biên quá khứ trên chiến trường của mình ở kiếp trước thành câu chuyện rồi kể cho thằng bé nghe.
Sở Sở không biết đây là chuyện có thật, nghe tới say sưa.
Đặc biệt vô cùng tò mò và sùng bái đối với vị tướng quân trong câu chuyện.
Vào lúc một lớn một nhỏ yên lặng, Tần Thanh Man quay về, tai của Vệ Lăng rất thính, Tần Thanh Man vừa vào viện, hắn đã nghe thấy động tĩnh, sau đó đứng dậy.
Vệ Lăng vừa đứng dậy, Sở Sở đã đoán được là Tần Thanh Man về rồi.
Chạy tới cửa sổ nhìn một cái, nhìn thấy bóng dáng của Tần Thanh Man, cậu lập tức vui vẻ múa hai tay với Tần Thanh Man vừa vào cửa viện.
"Cẩn thận kẻo ngã."
Vệ Lăng nhìn Sở Sở đang ở trên băng ghế nhảy nhót, vội vàng đi tới bồng cậu lên.
Sau đó hắn nhìn thấy Tần Thanh Man về nhà.
Tần Thanh Man cả đi cả về mấy nửa tiếng, đang bộ, tới nhà họ Trịnh lại vào nhà sưởi ấm, cũng không lạnh mất, chỉ là đường hơi khó đi, tuy tuyết bị xúc đi nhưng mặt đất ít nhiều vẫn còn chút băng.
Đi khá chậm.
May mà không có nhà nào thiếu đức hắt nước ở cổng, nếu không tuyệt đối có thể ngã chết người.
Tần Thanh Man vừa vào viện đã nhìn thấy một lớn một nhỏ ở sau cửa sổ thủy tinh phòng khách, nhìn hai người đàn ông thân nhất cuộc đời này của mình, cô mỉm cười, sau đó vẫy tay với Vệ Lăng.
Cô quay về ngoài việc gọi Vệ Lăng đi khiêng tủ, còn phải mang theo ít thịt lợn rừng, phải rời đi ngay, không định vào phòng khách.
Vệ Lăng và Sở Sở vừa thấy Tần Thanh Man vẫy tay đã biết có chuyện cần.
Vệ Lăng xoa đầu Sở Sở, nói: "Em ở trong nhà đợi, anh đi xem thử có chuyện gì."
"Anh rể, em cũng muốn đi."
Sở Sở trưng cầu ý kiến.
"Không được." Lúc nên nghiêm khắc, Vệ Lăng vô cùng nghiêm khắc: "Em vừa tắm xong, lỗ chân lông trên người đều ở trạng thái đóng mở, bây giờ ra ngoài dễ bị cảm."
Sở Sở nhìn Vệ Lăng, nhỏ tiếng phân bua: "Anh rể, anh cũng tắm."
Ý là mèo đừng chê mèo lắm lông, hai người đều như nhau.
Vệ Lăng suýt chút bị sự thông minh của thằng bé chọc cười, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích một câu: "Anh rể khác với em, anh là quân nhân, một năm bốn mùa đều sẽ rèn luyện thân thể, cho dù là trời đổ tuyết lạnh khắc nghiệt này, lúc bọn anh luyện tập cũng cởi trần."
Nói xong, hắn nhìn chiều cao có hơi thấp bé so với bạn bè cùng trang lứa.
Sở Sở lập tức ủ rũ, sau đó giãy giụa từ trong lòng Vệ Lăng xuống đất.
Anh rể quá xấu, cậu không thích anh rể nữa.
Vệ Lăng thấy Sở Sở ngồi bên bếp lửa sưởi ấm quay lưng với mình, hắn biết mình đã chọc cậu giận rồi, cũng không giải thích mà mỉm cười chuẩn bị ra ngoài.
"Anh...anh rể, anh mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm."
Vào lúc này, giọng của thằng bé âm u từ bên lò lửa vang lên.
"Được, anh biết rồi." Vệ Lăng thấy Sở Sở giận nhưng không quên quan tâm mình, hắn khoác áo lên đi tới gần xoa đầu của thằng bé, sau đó móc ra một viên kẹo từ trong túi áo nhét cho thằng bé.
Kẹo được họ mua ở cung tiêu xã khi trước, chỉ là sang năm Sở Sở sáu tuổi rồi, đứa trẻ sáu tuổi bắt đầu thay răng, Tần Thanh Man lo thằng bé ăn kẹo nhiều sẽ có ảnh hưởng với răng nên khống chế lượng ăn kẹo hàng ngày của cậu.
Thằng bé thích thứ ngọt miệng, càng khống chế càng thèm.
Bây giờ Vệ Lăng đang lấy lòng tặng quà xin lỗi cậu bé.
"Anh rể!" Cất kẹo vào, trên mặt Sở Sở lập tức lộ ra nụ cười, quay đầu nhìn Vệ Lăng, trong đôi mắt to đều là vui vẻ.
Khoảnh khắc này, Vệ Lăng ở trong lòng thằng bé không còn là anh rể đáng ghét nữa, mà đã khôi phục về vị trí anh rể thân yêu.
"Ăn xong đánh răng, đừng để chị em thấy."
Vệ Lăng làm như thật căn dặn Sở Sở.
Thực ra kẹo này chính là kẹo do Tần Thanh Man mượn tay hắn chuyển cho Sở Sở, hắn lớn thế này đâu cần ăn kẹo, quan trọng hơn là hắn vốn không thích đồ ngọt, không thích kẹo, điểm này Tần Thanh Man cũng biết.
"Anh rể, anh tốt nhất, em nhất định sẽ đánh răng."
Sở Sở vui vẻ ôm Vệ Lăng, sau đó đưa mắt nhìn hắn rời khỏi phòng khách.
Thậm chí còn không yên tâm đứng trên băng ghế dưới cửa sổ nhìn ra ngoài, người cậu nhìn là Tần Thanh Man.
Chuyện lén lút ăn kẹo này đương nhiên là phải nhân lúc chị không ở nhà mới có thể lén ăn.
Tần Thanh Man vốn không biết trò hề giữa Vệ Lăng và Sở Sở, vừa về tới cô đã vào nhà bếp, sau đó cầm giỏ mây bào tuyết bên giếng nước.
Thịt lợn rừng nhà cô đều đông lạnh bên dưới, đương nhiên phải bào ra mới có thể mang đi.
Miếng thịt lợn rừng do Vệ Lăng chia ra không to cũng không nhỏ, rất đều nhau, một miếng nặng khoảng một ký rưỡi, đây là tiện cho rã đông rồi dùng.
Tần Thanh Man nhặt khoảng bảy miếng thịt bả vai đựng vào trong giỏ mây.
Thịt ở vị trí này nạc, thịt mềm, thích hợp nhất cho người già răng không tốt lắm ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận