Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 279 - Tranh giành 3




Vệ Lăng nhìn sắc mặt Vương Thừa Bình, lại nhìn nhìn hộp cơm rõ ràng không đúng trọng lượng trong lòng Vương Thừa Bình, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt ủy viên chính trị Trương.
Này là bị ăn vụng rồi nhỉ!
Ánh mắt Vệ Lăng sáng lấp lóe, ủy viên chính trị Trương cũng không phải người mù, lập tức xem hiểu ngay, mặt già đỏ ửng. Mặt ủy viên chính trị Trương có hơi nóng, ông ấy giải thích nói: " Vệ Lăng à, sủi cảo nhà cháu thơm quá, chú không khống chế được miệng, chỉ để lại cho lão Vương có bốn cái."
"Bốn cái!"
Vệ Lăng lập tức đồng cảm với Vương Thừa Bình.
Cả một hộp sủi cảo đầy ắp hoàn toàn đủ cho Vương Thừa Bình ăn no nê một bữa mà chỉ được ăn có bốn cái, đúng thật là vừa xui xẻo vừa uất ức.
"Nhóc con, bớt nói nhảm đi, nhanh lên, còn nữa không, mau chóng xếp đầy cho chú."
Vương Thừa Bình không để ý đến ánh mắt Vệ Lăng nhìn mình chút nào, trực tiếp cầm hộp cơm trong tay đưa tới.
Vừa nghĩ tới mùi vị thơm ngon của sủi cảo, nước miếng trong miệng ông ấy lại ào ào ứa ra.
Quá thơm luôn, đây là món sủi cảo dưa chua ngon nhất mà ông ấy từng được ăn, đặc biệt là vỏ sủi cảo còn được chiên đến hai mặt vàng ruộm, vừa thơm vừa giòn, thêm miếng tỏi nữa, vậy thì mới đúng là mỹ vị nhân gian.
Lúc này Vương Thừa Bình đã nghĩ xem làm thế nào để đến nhà ăn tìm đầu bếp xin mấy tép tỏi rồi.
"Hết rồi." Vệ Lăng nhấc giỏ liễu lên, lắc đầu với Vương Thừa Bình.
"Không thể nào." Vương Thừa Bình trừng Vệ Lăng: "Chú ngửi thấy mùi rồi."
Mặc dù sủi cảo vì trời lạnh mà đông cứng lại không ngửi thấy mùi gì, nhưng ông ấy có thể dựa vào tư thế xách giỏ liễu của Vệ Lăng để đoán ra được bên trong giỏ vẫn còn.
Uỷ viên chính trị Trương cũng một mặt không đồng ý mà nhìn Vệ Lăng.
Ông ấy cũng có thể nhìn ra bên trong giỏ liễu vẫn còn sủi cảo.
Vệ Lăng nhìn biểu cảm của ủy viên chính trị Trương, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng nào đó, suýt chút nữa nhịn không được bật cười thành tiếng, giải thích nói: "Đại đoàn trưởng, ủy viên chính trị, thật sự không còn, chỗ còn lại này là để cho mấy người Đỗ Hoành Nghị. Số lượng còn không bằng một nửa chỗ cho các chú, các chú cũng đừng "nhớ thương" đến chút ít cuối cùng này nữa."
Vương Thừa Bình nhạy bén nghe ra được vấn đề trong lời nói của Vệ Lăng.
Lập tức nhìn về ủy viên chính trị Trương, cả giận nói: "Lão Trương này ông được lắm, ông quả nhiên giấu sủi cảo đi."
Làm ủy viên chính trị đúng là nhiều mưu mẹo mà, ăn cái sủi cảo mà còn giữ lại một phần, quá đáng lắm!
Uỷ viên chính trị Trương oan uổng không chịu được, đến giờ ông ấy vẫn chưa được trông thấy phần sủi cảo của mình đâu, trừ phi sủi cảo của ông ấy cũng bị ai đó vào phòng làm việc vừa vặn trông thấy, sau đó bị ăn vụng hoặc là bị trộm đi mất rồi.
Hối hận, ủy viên chính trị Trương hối hận rồi.
Vừa nãy ông ấy nên hỏi vệ binh bên ngoài phòng làm việc cho rõ ràng.
Vệ Lăng thấy Vương Thừa Bình hiểu lầm ủy viên chính trị Trương, đương nhiên cũng không thể để hai người đứng đầu và đứng thứ hai sư đoàn xảy ra mâu thuẫn nội bộ được, giải thích nói: "Hộp cơm của ủy viên chính trị Trương không đặt trong văn phòng, cháu bảo Tiểu Chu đến nhà ăn lấy tới chỗ chú Hồng để đựng sủi cảo, Tiểu Chu mới vừa đi chưa được bao lâu đâu."
Nói đến đây, Vệ Lăng tinh mắt nhìn thấy Tiểu Chu đang lén lút lẻn đi.
Cũng không vạch trần, mà bổ sung thêm một câu nữa: "Có lẽ hai bên các chú vừa vặn bỏ lỡ mà không gặp được nhau."
Vương Thừa Bình và ủy viên chính trị Trương: ...
May mắn chưa chất vấn Vệ Lăng vì sao không mang sủi cảo cho ủy viên chính trị Trương, nếu không thì xấu hổ lắm.
Mặt hai ông già lại lần nữa nóng bừng lên.
"Vậy thì sao, Vệ Lăng, sủi cảo của chú đều bị ủy viên chính trị Trương ăn mất rồi, cháu cho chú thêm chút đi." Vương Thừa Bình lại cầm hộp cơm đưa về phía Vệ Lăng, sao ông ấy có thể không thấy ngại mà đứng trước mặt một hậu bối, cùng ủy viên chính trị Trương nói về chuyện chia sủi cảo được.
Muốn chia phần sủi cảo của ủy viên chính trị Trương, đương nhiên đợi lúc riêng tư mới chia.
Uỷ viên chính trị Trương cũng nhìn ra được dự tính của Vương Thừa Bình.
Về phần Vệ Lăng, lại càng hiểu rõ hơn tính cách của Vương Thừa Bình, giấu giỏ liễu trong tay về sau lưng, không thả lỏng chút nào nói: "Đại đoàn trưởng, cháu đã nói chút ít còn lại này là của mấy người Đỗ Hoành Nghị rồi, bọn họ bốn người chia nhau, cũng chả chia được bao nhiêu đâu."
"Cho mười cái nữa đi." Trước mặt Vệ Lăng, Vương Thừa Bình vẫn luôn không để ý mặt mũi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận