Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 280 - Tranh giành 4




Thật ra cũng không phải chỉ không để ý mặt mũi trước mặt Vệ Lăng, đối với ai ông ấy cũng thoải mái được, bởi vì ông ấy nhất quán một quan điểm chính là: Đứa trẻ biết khóc thì sẽ có sữa ăn.
Nếu không phải như thế, lúc trước khi đánh trận, trang bị của sư đoàn bọn họ cũng sẽ không thể nào tốt hơn so với các sư đoàn khác được.
Đây còn không phải là bởi vì ông ấy không ngại mất mặt, "biết khóc lóc" sao.
Vệ Lăng nhìn dáng vẻ đường hoàng chính trực của Vương Thừa Bình cũng không biết có nên cười ông ấy hay không.
"Tám cái, không thể ít hơn được nữa, còn chẳng đủ nhét kẽ răng." Vương Thừa Bình nhìn vẻ mặt của Vệ Lăng, cân nhắc giảm bớt hai cái sủi cảo.
"Không được, chia cho chú tám cái thì bọn Đỗ Hoành Nghị thật sự chỉ còn có thể nếm vị thôi."
Vệ Lăng vẫn rất có nguyên tắc, đã nói không có ngoại lệ là không có ngoại lệ.
Gân xanh trên trán Vương Thừa Bình giật thình thịch, tên nhóc con này lúc nào cứng đầu không được sao, cứ nhất định phải cứng đầu vào lúc này, thật là: ...
"Vệ Lăng, cháu trở về làm gì thế?" Uỷ viên chính trị Trương thấy Vương Thừa Bình và Vệ Lăng rơi vào bế tắc, nhanh chóng hoà giải.
Đúng lúc này Hồng Vĩ cũng từ trong phòng làm việc đi ra ngoài.
Cách một cánh cửa, hai bên nói chuyện ông nghe rất rõ ràng, chuyện diễn ra ngay trước cửa văn phòng mình, ông không thể thực sự không ra mặt được. Thấy ủy viên chính trị Trương hoà hoãn bầu không khí, ông nhanh chóng mở cửa ra.
Ông tới cũng là tới làm người giảng hoà.
Nguyên nhân Vệ Lăng trở về sư đoàn cũng không có gì không thể cho người biết, trực tiếp nói rõ luôn: "Ngày mai đông chí, vợ cháu cùng cháu bàn bạc, dự tính gọi mấy người Đỗ Hoành Nghị đến nhà cháu ăn sủi cảo."
Uỷ viên chính trị Trương: …
Lần này ánh mắt ông ấy nhìn Vệ Lăng có gì đó sai sai.
Ông ấy và Vương Thừa Bình vì mấy miếng sủi cảo mà tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng, Vệ Lăng trở về thế mà lại là để mời mấy đứa Đỗ Hoành Nghị đến nhà ăn thoải mái.
Việc này nhìn thế nào cũng thấy rất dễ kéo đến thù hận.
Đối diện với ba đôi mắt hình như đều nhìn mình có chút không đúng lắm, Vệ Lăng giải thích nói: "Vốn cũng định mời ba chú đến, chỉ là ngày mai các chú bề bộn nhiều việc, cho nên hôm nay vợ cháu mới cố ý làm sủi cảo chiên cho các chú."
"Tốt, rất tốt."
Vương Thừa Bình nhìn Vệ Lăng, cười đến thân thiết hòa nhã.
Uỷ viên chính trị Trương cũng lộ ra nụ cười ôn tồn nho nhã.
Sau đó Vệ Lăng cảm giác được sau lưng bị tập kích, vậy mà vào lúc này Hồng Vĩ lại tập kích giỏ liễu của hắn.
Hồng Vĩ vừa ra tay, Vương Thừa Bình với ủy viên chính trị Trương cũng không khách sáo nữa.
Đều đã mời người ta ngày mai đến nhà ăn sủi cảo rồi, còn tiếc mấy cái với bọn họ, thật sự có cái lẽ nào như vậy sao.
Một đấu ba, cho dù Vệ Lăng có đấu lại được cũng phải thả nước.
Cuối cùng hắn không giữ được giỏ liễu trong tay nữa.
"Mau về đi, nhớ thay mặt bọn chú nói với đồng chí Tần Thanh Man một tiếng "Sủi cảo ngon lắm", cảm ơn nhá." Giỏ liễu tới tay, Vương Thừa Bình phất tay với Vệ Lăng, thuận tiện nhắc nhở.
"Trừ đi ngày hôm nay, cháu vẫn còn hai ngày phép nữa, trân trọng cho tốt vào. Không có việc gì thì cũng đừng đứng đây như trời trồng nữa, mau về với đồng chí Tần Thanh Man đi."
"Đúng đấy, Vệ Lăng, trời cũng không còn sớm nữa, mau trở về đi, chốc nữa là trời tối ngay rồi."
Ủy viên chính trị Trương nhìn thoáng qua sắc trời, cũng nhắc nhở Vệ Lăng.
Hồng Vĩ không thúc giục, cứ như vậy phòng bị nhìn Vệ Lăng, tên nhóc Vệ Lăng chết tiệt này, cũng không kiêng dè ông ấy là trưởng bối, còn thật sự ra tay được, ông ấy cảm thấy nửa bên hàm của mình đều đang tê liệt rồi.
Không phải ông ấy chỉ ra tay cướp giỏ liễu trước thôi sao, đến mức phải ghi thù như thế à!
Vệ Lăng nhìn thoáng qua cái giỏ liễu không bao giờ quay lại được nữa, bất đắc dĩ rời khỏi sư đoàn, hắn trở về lần này không gặp được mấy người Đỗ Hoành Nghị, mấy người này không phải dẫn đoàn ra ngoài huấn luyện thì chính là đi làm nhiệm vụ, đều không gặp được ai.
Chẳng qua cũng không uổng công về một chuyến, hắn để lại giấy nhắn tin cho ba người rồi.
Mời ba người ngày mai tới nhà đón đông chí ăn sủi cảo.
Để lại mẩu giấy, Vệ Lăng thu dọn mấy thứ quần áo, đồ dùng của mình rồi mới mau chóng trở về đồn Kháo Sơn. Trì hoãn một hồi như vậy, sắc trời cũng đã dần tối, nếu như không đi nhanh chút, khả năng trước khi trời tối hắn cũng không về tới nhà được.
Vừa nghĩ như vậy, nhịp bước dưới chân Vệ Lăng càng lớn hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận