Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 282 - Khoảng thời gian náo nhiệt 1




Khi Vệ Lăng về đến nhà trời đã tối, nhìn ba chiếc đèn băng dưới mái hiên, tâm trạng của hắn cũng chẳng ra sao cả, không phải vì tất cả đèn băng không được thắp sáng mà là vì bất mãn mấy người Vương Thừa Bình làm chậm trễ thời gian về nhà của mình.
Nếu không phải vì cái trò đùa kia thì chắc chắn hắn đã có thể về đến nhà trước khi trời tối.
Đứng trước cổng nhà, Vệ Lăng khẽ điều chỉnh biểu cảm trên mặt mình rồi mới đẩy cổng vào. Đây là nhà hắn, cổng sân nhà hắn, hắn là chủ nhà nên có thể tùy ý ra vào.
Tai của Tần Thanh Man với Sở Sở không thính như Vệ Lăng, bọn họ ở trong phòng khách cũng không thể nghe được tiếng Vệ Lăng trở về.
Tần Thanh Man đang nấu củ cải trắng.
Cá nấu bằng nồi sắt vẫn còn một chút, đủ nhà bọn họ ăn một bữa nữa, trong nồi còn chút nấm, hoa kim châm, đậu phụ đông, thấy không nhiều lắm, cô dứt khoát nạo thêm củ cải trắng vào nấu cùng. Củ cải trắng được lấy từ dưới hầm đất lên tươi ngon mọng nước, lát nữa ngấm thêm nước súp vào là ăn ngon vô cùng.
“Chị, trời tối rồi, chị nói xem khi nào anh rể về.”
Sở Sở ngồi ở bên lò lửa nhìn thoáng qua cửa sổ thủy tinh, bên ngoài trời đã tối dần, tuy chưa đến mức đen kịt nhưng vẫn ảnh hưởng đến tầm nhìn.
“Nhanh thôi, sư đoàn cách nhà chúng ta không xa.”
Tần Thanh Man không ngẩng đầu, cô dùng cái xẻng đảo củ cải trắng trong nồi.
Bây giờ cô chỉ dùng nước canh để nấu củ cải trắng chứ không bỏ thịt cá vào nồi, thịt cá đã đun nhừ rồi, nếu bỏ vào nấu chung với củ cải trắng thêm nửa tiếng nữa, chắc chắn sẽ bị nát.
Sở Sở thấy Tần Thanh Man vội vàng làm cơm tối, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Chị, chị nói xem có khi nào hôm nay anh rể không về không?”
Cậu nghe nói quân nhân đều bộn bề nhiều việc, nhận được mệnh lệnh nhất định phải ở lại thi hành mệnh lệnh. Nếu lúc Vệ Lăng điều quân trở về bộ phận lại vừa đúng lúc nhận được nhiệm vụ thì làm sao bây giờ.
Tần Thanh Man nghe ra được Sở Sở đang lo lắng viển vông liền nở nụ cười.
Buông cái xẻng, cô ngẩng đầu nhìn cậu nhóc: "Hiện tại anh Lăng đang trong kỳ nghỉ phép, nếu không phải là nhiệm vụ quan trọng đến mức không thể không có anh ấy thì chắc là quân đội sẽ không giữ anh ấy lại đâu. Nên em yên tâm, chúng ta chờ thêm chút nữa, biết đâu mấy phút nữa là anh Lăng về đấy.”
“Vâng ạ.” Sở Sở nhẹ gật đầu.
Sau đó lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa phòng khách: “Chị, để em đi xem xem anh rể đã về chưa?”
Vệ Lăng không ở nhà, cậu nhóc đã quen cảnh trong nhà có nhiều người bắt đầu đứng ngồi không yên, muốn đi ra ngoài cửa nhìn thử xem.
Nói không chừng nhìn một cái sẽ thấy anh rể đã về.
“Được, em đi xem đi.” Từ khi trời tối đến giờ, Tần Thanh Man đã thấy Sở Sở chạy ra chỗ cửa phòng không dưới tám lần. Mỗi lần xem xong, không thấy người về là ngồi xuống, chưa được hai phút đã lại muốn chạy ra ngó một lần, cô cũng quen rồi.
Sở Sở thấy Tần Thanh Man đồng ý, lập tức nhấc mông ra khỏi băng ghế chạy ra cửa phòng.
Sau đó vén rèm cửa lên.
Ngay khi Sở Sở cho rằng cậu lại một lần nữa thất vọng quay lại thì đột nhiên cậu nhóc nhìn thấy trong sân có một người vóc dáng cao lớn đang đi về phía mình.
Vóc dáng này vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức dù không nhìn thấy rõ mặt thì cậu cũng biết đối phương là ai: “Anh rể”.
Cậu nhóc không mặc áo bông ngay lập tức lao ra cửa nhào thẳng lên người Vệ Lăng.
Anh rể đã trở về, cậu thật sự rất vui vẻ.
Trong phòng, Tần Thanh Man vốn cho rằng lần này Sở Sở cũng sẽ đứng ở cửa nhìn vài giây rồi quay lại như những lần trước, lúc cô chuẩn bị nhắc nhở cậu nhóc nhanh chóng buông rèm xuống đừng để cảm lạnh thì cô nghe được tiếng cậu nhóc vui sướng gọi.
Nghe được Vệ Lăng trở về, Tần Thanh Man cũng ngay lập tức đứng dậy đi về phía cửa phòng.
Rèm cửa phòng cũng vì Sở Sở lao ra nhanh mà đã bị buông xuống, cô chỉ kịp nhìn thấy rèm cửa đung đưa.
Vén rèm cửa lên, Tần Thanh Man thấy Sở Sở đang ôm Vệ Lăng.
Kéo dài lâu như vậy, Vệ Lăng đã cách phòng vô cùng gần, gần đến mức Tần Thanh Man có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của Vệ Lăng xuyên qua ánh đèn dưới mái hiên.
“A Lăng.” Tần Thanh Man đứng ở cửa dịu dàng nhìn Vệ Lăng.
“Thanh Mạn, anh đã về.” Vệ Lăng lập tức bị Tần Thanh Man đứng ở cửa thu hút. Hắn ôm Sở Sở nhưng toàn bộ sự chú ý lại đều tập trung trên người vợ mình.
Trong ánh nắng của hoàng hôn, trên người vợ hắn toàn mùi thức ăn đang đang đợi hắn về nhà.
Bước nhanh mấy bước, Vệ Lăng ôm chầm lấy Tần Thanh Man.
Mới tách khỏi vợ chưa được hai tiếng mà hắn đã rất nhớ cô.
“Ối, anh rể, bẹp, bẹp, em sắp bị ép bẹp rồi”. Sở Sở rụt rè giãy giụa trong ngực Vệ Lăng cùng Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man lập tức đỏ mặt, nhanh chóng đẩy Vệ Lăng ra, thậm chí còn ngại ngùng liếc mắt nhìn Sở Sở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận