Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 292 - Đông chí 4




“Vợ, chừa lại thêm chút thức ăn với sủi cảo đi, lát đến tối bảo đám Đỗ Hoành Nghị mang về cho mấy người đại đoàn trưởng. Bọn họ cũng chẳng dễ dàng gì, tất cả mọi người đều có thể ghét bỏ thức ăn đầu bếp nấu, chỉ có bọn họ là không chê. Ăn nhiều năm như vậy, lại thêm không có người nhà bên cạnh, ngay cả nơi để cải thiện thức ăn cũng không có.”
Vệ Lăng có tình cảm rất sâu đậm với mấy người Vương Thừa Bình.
Bất kể là Vệ Lăng ban đầu hay là hắn hiện tại thì đều nhận được sự giúp đỡ sâu nặng của bọn họ.
“Được thôi, lát nữa anh băm thêm nhiều thịt chút làm nhân bánh, hôm nay chúng ta làm thêm mấy loại nhân sủi cảo khác nữa. Đợi đến khi đông lại, để cho mấy người Đỗ Hoành Nghị mang về, lúc nào muốn ăn là có thể lấy ra nấu.” Tần Thanh Man biết trong văn phòng của mấy người Vương Thừa Bình có bếp lò.
“Được, để anh đi cắt thịt.”
Vệ Lăng dứt khoát đi ra ngoài cửa cắt thịt trong đống tuyết.
Tần Thanh Mạn nhìn dưa chua trong tay, lại đi lấy mấy cây nấm ngâm nước đã nở ra. Cô không chỉ lấy một loại nấm mà còn lấy thêm chút nấm mật ong với chút mộc nhĩ.
Nấm mật ong, mộc nhĩ, dưa chua có thể dùng làm ba loại sủi cảo nhân khác nhau.
Muốn làm thêm cho mấy người Vương Thừa Bình chút sủi cảo, Tần Thanh Man nhìn cục bột, xem ra có thể nhào thêm chút bột nữa rồi.
Trong nhà không có nhiều bột mì, có thể dùng thêm chút bột ngô với bột khoai.
Tuy làm vỏ sủi cảo màu sẽ không được đẹp lắm nhưng cô có thể đảm bảo chắc chắn là ăn ngon.
Vệ Lăng cắt thịt xong thấy cục bột đã to hơn, được nhào nặn chung từ vài loại bột màu sắc khác nhau nên chắc chắn không thể trắng được nhưng loại lương thực nào mọi người cũng đã từng ăn rồi, sẽ không để ý chuyện màu sắc của bột không được đẹp.
Ở thời đại thiếu thốn vật tư, có thể nhét đầy cái bao tử đã là tốt lắm rồi.
Làm xong nhân sủi cảo còn phải làm cả vằn thắn, ba chậu nhân sủi cảo to, Tần Thanh Man với Vệ Lăng không thể gói xong trong nửa giờ, lúc này chính là thời điểm mấy người Đỗ Hoành Nghị cống hiến sức lực.
Gọi một tiếng, mọi người mang cái thớt lớn vào trong phòng khách.
Nhân sủi cảo cũng được bưng lên.
Sau khi nhét thêm mấy cây củi vào trong bếp lò ở phòng bếp nhằm đảm bảo nổi luôn trong trạng thái sôi sùng sục, Vệ Lăng cũng quay lại phòng khách.
Vừa mới vào cửa, hắn trông thấy một cảnh tượng khí thế ngút trời.
Mấy người Đỗ Hoành Nghị rất tự giác rửa tay cán bột làm vằn thắn, bốn người đàn ông cao to chen Tần Thanh Man lẫn Sở Sở qua một bên.
Đừng nhìn mấy người Đỗ Hoành Nghị đều là đàn ông độc thân mà nhầm, vào mấy ngày lễ tết bọn họ rất hay đưa các chiến sĩ đi làm bánh bao, sủi cảo nên bất kể là tốc độ cán bột hay làm vằn thắn đều rất nhanh. Nguyên một đám ‘Nguyên bảo’ vừa to vừa tròn xếp đầy trên một chiếc mâm lớn.
Nặn xong đầy một mâm, Vệ Lăng để Tần Thanh Man nghỉ ngơi còn mình thì bưng mâm ra ngoài sân.
Bỏ sủi cảo xuống nền tuyết, một lát sau là sẽ đông cứng lại.
Lặp đi lặp lại như thế vài lần, trong sân nhà họ Tần trải ra rất nhiều sủi cảo, món ăn rất nhiều người yêu thích.
Gói sủi cảo xong, mấy người Đỗ Hoành Nghị cũng không để Tần Thanh Man làm thêm gì nữa mà bắt tay vào dọn dẹp sạch sẽ thớt, chậu, cuối cùng khieng thớt về phòng bếp.
Vào lúc này, chân giò trong nồi cùng thịt dê kho tàu cũng đã đun đủ nhừ rồi.
Tần Thanh Man bỏ củ cải tươi ngon mọng nước vào trong nồi đun chung với chân giò, bỏ thịt dê kho tàu vào trong một cái nồi khác rồi bưng lên phòng khách. Phòng khách rất ấm, lát nữa sẽ ăn cơm ở đây.
“Uống rượu không?” Tần Thanh Man nhỏ giọng hỏi Vệ Lăng.
Cô nhớ vào những ngày lễ tết dường như nhà nào cũng uống chút rượu, chỉ là không biết quân nhân như mấy người Vệ Lăng có được uống hay không.
“Viên Hướng Dương được chú Hồng thay ca, sau khi về cậu ấy còn phải nhận ca nên cậu ấy không thể uống. Tiểu Thạch lái xe cũng không được uống. Còn Đỗ Hoành Nghị với Tả Cao Bằng, để anh hỏi hai người họ xem có uống một hớp không.” Vệ Lăng suy nghĩ rồi trả lời.
Tiết trời Đông Bắc vô cùng lạnh, loại thời tiết cực hàn này cho dù là quân nhân bọn họ cũng có thể được uống một chút trong thời gian nghỉ ngơi.
“Đi đi, anh đi hỏi thử xem, để em đi xem trong nhà có còn rượu không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận