Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 305 -




"Lão Hoàng, thật xin lỗi, tôi không nên dùng lòng tiểu nhân." Hồng Vĩ nhìn vết sẹo xấu xí trên mặt đầu bếp Hoàng hổ thẹn nói xin lỗi.
"Không sao cả, tôi còn không biết mấy người các ông sao."
Đầu bếp Hoàng thoải mái cười, ngăn cản ủy viên chính trị Trương - người cuối cùng muốn mở miệng.
Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, quan hệ của mọi người cũng không phải ngày một ngày hai, ông ấy vẫn nói đùa được, cũng không để ý chút nào đến chuyện mấy người gọi mình đến ăn bữa ăn không phải do mình nấu này.
Mặc dù ông ấy không nếm ra được mùi vị của món ăn, nhưng ngửi hương vị, rồi lại nhìn biểu cảm khi ăn của mấy Vương Thừa Bình, ông ấy cũng biết được mấy món ăn đặc biệt được gửi tới này rốt cuộc ngon đến nhường nào.
"Nói ra thì là do tôi có lỗi với mọi người."
Đầu bếp Hoàng nghĩ một lúc rồi đặt đôi đũa trong tay xuống, nghi túc nhìn mấy người Vương Thừa Bình.
"Lão Hoàng, ông nói cái gì thế." Vương Thừa Bình bất mãn trừng mắt với đầu bếp Hoàng.
Ánh mắt lão Hoàng cũng không hề tránh né, mà nói tiếp: "Ban đầu là tôi một mức cố chấp muốn vào nhà ăn, là mong muốn vẫn có thể cùng mọi người tiếp tục chiến đấu, kết quả lại khiến mọi người phải ăn đồ ăn không ngon suốt nhiều năm như vậy."
"Lão Hoàng, ông đừng có đoán mò, tôi nói với ông lời thật lòng, đồ ăn ông nấu mặc dù không tính là ngon, nhưng chắc chắn cũng không đến mức khó có thể nuốt nổi. Sư đoàn của chúng ta ngược lại còn bởi vì có ông ở nhà ăn, mà phân khu và quân khu đánh giá sư đoàn của chúng ta rất cao đó." Uỷ viên chính trị Trương nói ra những lời vô cùng dễ nghe.
"Lão Trương, ông đừng an ủi tôi, tôi đều đã nghe thấy rất nhiều người vụng trộm nói đồ ăn của tôi nấu khó ăn rồi." Đầu bếp Hoàng lộ ra nụ cười cay đắng.
"Nói xàm, lão Hoàng, ông biết rõ nhất tính tình của lão già tôi đây, nếu đồ ăn ông nấu thật sự đến chó cũng không ăn, tôi nhất định sẽ xới tung nhà bếp của ông lên." Vương Thừa Bình gặm móng giò nói.
"Lão Hoàng, đồ ăn ông nấu chắc chắn có thể ăn được, cũng chính bởi vì đồ ăn của ông làm mà những lãnh đạo của quân khu bên kia mới cho rằng chúng ta không quên gốc gác. Sư đoàn của chúng ta vẫn giữ được tinh thần không ngại khó khăn vất vả của hồng quân (Hồng quân công nông Trung Quốc), cho nên mỗi năm phê duyệt vật tư cho sư đoàn chúng ta là nhanh nhất, cũng đầy đủ nhất."
Vương Thừa Bình thả miếng chân giò xuống đấm mạnh lên vai đầu bếp Hoàng.
Một đấm này là đến từ sự tán thành của anh em.
Mắt của đầu bếp Hoàng lập tức trở nên ẩm ướt, cũng không nhắc đến chuyện từ chức nhường chỗ cho người tài nữa, bởi vì ông ấy biết nếu mà nhắc đến, hôm nay ông ấy chắn chắn sẽ bị ăn đòn.
"Nào, dùng bữa, dùng bữa thôi, hôm nay dù sao cũng là đông chí, không thể uống rượu, chúng ta sẽ dùng nước thay rượu, uống một ngụm." Vương Thừa Bình nâng cái ca tráng men trong tay lên.
Theo tiếng cạch ly nhẹ nhàng vàng lên, đông chí của mấy người Vương Thừa Bình mới chính thức vừa được bắt đầu.
Ở nhà họ Tần, ngày hôm sau khi Tần Thanh Man tỉnh dậy tất cả mọi thứ đều đã được khôi phục như ban đầu.
Sở Sở và Vệ Lăng đều vẫn chưa tỉnh giấc, thân bếp lò gang vẫn còn hơi đỏ, cô liền biết nửa đêm Vệ Lăng đã cho thêm than, nếu như không thêm than, nhiệt độ trong phòng không thể nào cao được như vậy, thân bếp lò cũng không thể nào đỏ như vậy được.
Cô cũng ngạc nhiên khi thấy Vệ Lăng vẫn chưa tỉnh dậy, Tần Thanh Man tỉ mỉ quan sát đường nét khuôn mặt Vệ Lăng.
Vệ Lăng thật sự rất đẹp trai, loại đẹp trai này không chỉ phù hợp với thẩm mỹ của thời đại bây giờ, mà cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của thời đại sau này.
Đẹp trai khiến cô ngứa ngáy trong lòng, mỗi lần nhìn mặt Vệ Lăng ở khoảng cách gần, tim cô đều sẽ đập rộn ràng lên.
Thịch thịch thịch…
Tần Thanh Man nhìn thoáng qua Sở Sở đang say giấc cách đó không xa, cô cúi đầu cẩn thận tới gần môi Vệ Lăng.
Đôi môi đã uống rượu vừa hồng nhuận lại căng mọng.
Cô muốn hôn lên.
Mang theo loại suy nghĩ này, sắc mặt Tần Thanh Man hơi đỏ dựa lại gần Vệ Lăng, càng lúc càng gần, gần đến mức môi hai người chỉ thiếu chút nữa là đã có thể chạm vào nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận