Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 312 -




"Sở Sở, em lại đây, để anh sờ xương cốt của em một chút." Vệ Lăng cũng không bởi vì Sở Sở là em vợ mà nể mặt Tần Thanh Man đáp ứng ngay.
"Dạ."
Sở Sở ngoan ngoãn leo dậy đứng ở trước mặt Vệ Lăng.
Mặc dù cậu không biết tại sao anh rể lại muốn sờ xương cốt của mình, nhưng vẫn thể hiện ra tư thái tuân thủ mệnh lệnh.
Vệ Lăng vươn tay cẩn thận sờ nắm xương cốt đứa nhỏ.
Không chỉ sờ tứ chi, còn sờ xương sống, xương cổ, đến cả hộp sọ tròn tròn cũng sờ một chút.
Sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Tần Thanh Man nhìn thấy dáng vẻ này của Vệ Lăng cũng sẽ không nông cạn đến mức cho rằng đây là sờ xương đoán kỳ tài giống như trong tiểu thuyết võ hiệp thời hiện đại vẫn viết, cô càng tin rằng Vệ Lăng là đang kiểm tra tình trạng phát triển cơ thể của đứa nhỏ, căn cứ vào tình huống cụ thể để đặt ra mục tiêu rèn luyện.
Dù sao vóc dáng của Sở Sở vừa nhìn là biết có vấn đề.
Nếu xương cốt giòn, không chỉ không thích hợp để rèn luyện, mà đoán chừng đến việc sau này tiến vào quân đội cũng là chuyện không có khả năng.
Vệ Lăng kiểm tra rất cẩn thận, mất mấy phút mới kiểm tra xong, sau đó hơi hơi gật đầu với Tần Thanh Man còn đang lo lắng.
Cậu bé mặc dù thấp bé hơn so với trẻ con cùng tuổi, nhưng vấn đề về xương cốt không lớn.
Lúc ở trong bụng mẹ phát triển khá tốt, sau khi sinh ra dinh dưỡng không đủ mấy chậm phát triển. Vệ Lăng tin tưởng với thức ăn có thịt, trứng gà cùng các loại vật tư như bây giờ, trong vòng mấy năm nữa đứa nhỏ liền có thể bổ sung lại, sau đó sẽ phát triển lần thứ hai.
Đến lúc đó chiều cao của Sở Sở mặc dù không đuổi kịp Vệ Lăng, nhưng cao đến mét tám thì vẫn có khả năng.
Tần Thanh Man vẫn luôn để ý đến vẻ mặt của Vệ Lăng, nhìn thấy Vệ Lăng gật đầu, cô coi như thật sự hoàn toàn an tâm.
Sau đó vươn tay vò cái đầu nho nhỏ đang ngẩng lên của đứa bé.
Sở Sở thấp bé, bất kể là đối diện với Tần Thanh Man và Vệ Lăng đang đứng, hay là đối diện với hai người đang ngồi, trong trường hợp đứng ở khoảng cách gần, phần lớn thời gian cậu đều phải ngẩng đầu lên nhìn người.
"Anh rể?"
Sở Sở bị Tần Thanh Man vò đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vệ Lăng.
Đang chờ câu nói chắc chắn của Vệ Lăng.
"Có thể, hôm nay anh có thể dạy em luôn, anh kéo giãn kinh mạch giúp em trước." Vệ Lăng đứng dậy xuống giường.
Dáng người của hắn cao, đứng trên giường không đến mức đụng đầu, nhưng xác thực cũng không cách trần nhà bao nhiêu nữa, cho nên hắn dứt khoát xuống giường đi giày vào, sau đó tóm Sở Sở qua khai thông kinh mạch nắn bóp xương cốt.
Sở Sở năm tuổi nào đã từng chịu qua đau đớn như thế này.
Bên trong đôi mắt to lập tức tích tụ đầy nước mắt.
Nhưng nước mắt trong mắt có nhiều đi nữa, cậu cũng cắn chặt môi không phát ra tiếng nào, mới ở trước mặt chị gái và anh rể biểu hiện quyết tâm xong, mặt mũi đâu mà kêu đau, cho nên Sở Sở biết bắt buộc phải nhịn lại.
Con đường do mình tự chọn, cho dù có khóc cũng phải tiếp tục đi.
Tần Thanh Man nhìn thấy nước mắt trong mắt của đứa nhỏ, lại thấy trên trán cậu bé toát ra mồ hôi, biết đứa nhỏ khó chịu, nhưng cuối cùng cô chỉ nhìn thôi, cũng không có ngăn cản.
Bởi vì cô biết Vệ Lăng tự có chừng mực, nhất định sẽ không làm Sở Sở bị thương.
Sở Sở còn nhỏ, Vệ Lăng cũng không khai thông kinh mạch quá lâu, năm phút sau dừng lại.
Vệ Lăng Vừa dừng lại, cậu bé trực tiếp nằm liệt ở trên giường.
Khó chịu, cậu hiện tại không chỉ cảm thấy tứ chi ê ẩm đến khó chịu, thậm chí xương cốt cũng cảm thấy rất đau. Mỗi ngón tay đều đang hơi run lên, cả người không có một chút khí lực nào, yếu ớt đến mức sức lực để lau đi những giọt nước mắt đang trực rơi xuống khỏi hốc mắt cũng không có.
Sở Sở không thể động đậy, Tần Thanh Man đã có chuẩn bị từ lâu.
Cậu bé vừa ngã ở trên giường, cô lập tức đưa chiếc khăn trong tay về phía Sở Sở.
Tần Thanh Man vừa dịu dàng lại cẩn thận lau sạch nước mắt ở trong mắt Sở Sở , rồi lại lau đi mồ hôi lấm tấm ở trên trán.
"Chị ơi."
Sở Sở nhìn Tần Thanh Man nhẹ nhàng gọi chị, giờ khắc này chị gái cùng với bóng dáng mẹ cậu dịu dàng chăm sóc cậu trong ký ức trùng khớp lại với nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận