Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 317 -




Phòng phía tây đang dùng lò gang đốt bằng than, so với trong gian chính còn ấm áp hơn.
Trở lại phòng phía tây, Sở Sở cởi áo len trên người ra, sau đó chậm rãi vặn tay vặn chân một lúc rồi đứng ở chỗ cách lò sưởi không xa luyện xuống tấn.
Vừa dựa theo tư thế tiêu chuẩn ngồi xổm xuống cậu bé lập tức ngã dập mông xuống đất.
Chân tay đau nhức, chắc chắn là không có sức lực, càng huống chi những người đã từng luyện xuống tấn sẽ biết lúc mới luyện rốt cuộc khó chịu đến nhường nào, người mới lần đầu tiên luyện mà có thể kiên trì được ba phút ít vô cùng.
Có những người thậm chí còn không kiên trì nổi đến một phút.
Cậu bé bị ngã chỉ nằm ở trên đất mất mười giây rồi lại lần nữa đứng lên xuống tấn tiếp, sau đó lại ngã xuống.
Một lần lại một lần ngã xuống, rồi một lần lại một lần nữa bò lên.
Đến lần ngã xuống cuối cùng, Sở Sở đã có thể kiên trì xuống tấn được mười mấy giây.
"Sở Sở, được rồi." Tân Thanh Man đã xào rau xong đứng ở ngoài cửa khi nhìn thấy lần ngã cuối cùng của Sở Sở liền lên tiếng.
Sở Sở đang giằng co với việc xuống tấn dường như không nghe thấy lời Tần Thanh Man, cậu chậm chạp bò dậy định xuống tấn thêm lần nữa.
Lúc này cậu đã đỏ bừng cả khuôn mặt, cả người ướt sũng mồ hôi.
"Tần Vân Sở." Tần Thanh Man thấy trạng thái của cậu bé không đúng lắm, vừa gọi tên thật vừa đi về phía cậu bé.
"Có."
Có thể lời nói hôm qua của Vệ Lăng đã khiến cậu nhớ kỹ, nghe thấy có người gọi tên thật của mình, cậu theo phản xạ có điều kiện lớn giọng trả lời, ánh mắt nhìn về Tần Thanh Man cũng từ từ tập trung, nhận ra là ai: "Chị."
"Ừm." Tần Thanh Man nhanh chóng bế Sở Sở đang xụi lơ cả người lên, dịu dàng nói: "Hôm nay luyện tập đến đây thôi, đã đủ rồi."
"Đủ rồi sao?" Sở Sở cũng không biết mình đã luyện tập bao lâu, cậu vẫn chưa có quan niệm về việc tính toán chính xác thời gian.
"Đúng vậy, đủ rồi, em vẫn còn nhỏ, lại là lần đầu tiên luyện tập, mười mấy phút là đủ rồi. Tục ngữ có câu dục tốc bất đạt, chúng ta phải từ từ mà làm." Tần Thanh Man dùng khăn tay nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán và trên mặt đứa nhỏ.
Sở Sở mặc dù không hiểu dục tốc bất đạt là cái gì, nhưng cậu biết mình có thể nghỉ ngơi rồi, cả người mềm nhũn, đầu tựa lên vai Tần Thanh Man, lúc này cậu lại lần nữa cảm nhận được thân thể đã không còn là của mình.
Tần Thanh Man dùng khăn mặt cẩn thận lau mồ hôi cho cậu bé, đợi trên người Sở Sở không còn toát ra mồ hôi nữa mới đặt đứa nhỏ lên trên giường.
Giường sưởi nhà cô ngày hôm nay vẫn luôn đốt.
"Chị ơi, em đói rồi." Vừa mới nằm xuống giường, Sở Sở đã cảm thấy đói bụng, đói đến mức cả dạ dày như bị lửa nóng thiêu đốt.
"Em uống nước để bổ sung lượng nước cho cơ thể trước đã, chị đi vắt khăn ướt để lau mồ hôi trên người cho em, lát nữa thay quần áo trong sạch sẽ xong chúng ta sẽ đi ăn cơm." Trong lúc nói chuyện, Tần Thanh Man đã bưng nước mật ong đến cho Sở Sở.
Sở Sở chảy mồ hôi đầm đìa đúng lúc đang khát, uống ừng ực ừng ực hết nửa non cốc nước.
Uống xong còn nấc cục.
"Em nằm đi, chị đi vắt khăn cho em, rất nhanh thôi." Tần Thanh Man dặn dò Sở Sở.
"Chị ơi, em không nhấc tay lên được, lát nữa làm sao ăn cơm." Khi đứa nhỏ phát hiện ra đến việc nhấc cánh tay cũng khó khăn, lập tức cầu cứu Tần Thanh Man, đôi mắt to cũng tràn đầy khát vọng.
"Chị đút cho em ăn." Tần Thanh Man nấu cháo ngô, chiên một đĩa sủi cảo chiên, sủi cảo là nhân thịt, có thể làm thức ăn cũng có thể làm món chính, còn xào thêm giá đỗ nữa, đều là những món cậu bé thích ăn.
"Vâng." Sở Sở nghe thấy Tần Thanh Man sẽ đút cho mình ăn, lập tức yên tâm.
Động tác của Tần Thanh Man rất nhanh, bất kể là ấm nước nào cũng đều có nước nóng, đổi nước xong cô nhanh chóng lau cả người đứa nhỏ một lượt rồi mới thay quần áo trong sạch sẽ cho cậu bé.
Quần áo trong mới thay vừa hay là màu vàng nhạt.
Trong lúc mặc quần áo Sở Sở vô cùng chột dạ, cũng không dám nhìn Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man trông thấy dáng vẻ lẩn tránh này của cậu bé, đương nhiên cũng không trêu đùa đứa nhỏ, mà đặt một cái bàn nhỏ lên trên giường.
Trong nhà mọi người ở vùng Đông Bắc đều có cái bàn nhỏ thấp thấp, nhà nhà người người vào mùa đông cũng đều ăn cơm ở trên giường.
Nệm vừa thu lại, chiếc chiếu dệt bằng rơm được trải lên trên giường, cho dù rơi chút đó ăn lên trên đó cũng chỉ cần lau lau một chút là có thể sạch sẽ rồi.
"Ăn sủi cảo chiên trước hay là ăn cháo ngô trước."
Tần Thanh Man hỏi Sở Sở ở trong lòng, lúc này Sở Sở đang ngồi tựa trong lòng cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận