Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 331 -




“Quả nhiên là đồng chí Lưu suy nghĩ chu đáo, tôi thấy tay nghề nấu nướng của vợ cậu khá ổn đấy, cho làm bếp trưởng quản lý nhà ăn.” Ngô Viên Minh ngay lập tức có qua có lại.
Một chủ tịch công đoàn như Lưu Hòa Xương hoàn toàn có thể dễ dàng chọn người thay chức bếp trưởng nhà ăn nhưng hiện tại bếp trưởng là người của quản lý nông trường, Lưu Hòa Xương lại không dễ dàng đối nghịch với Ngô Viễn Minh, cứ như bây giờ thật sự rất tốt.
Quản lý nông trường đã mở miệng, Lưu Hòa Xương cũng có thể kiếm được một chén canh từ bãi phù sa nhà ăn này rồi.
Hai người đều có mục đích riêng muốn đạt được nói hai ba câu đã quyết định xong xuôi hết mọi việc, bọn họ hoàn toàn không thèm để ý tới thím Quế Anh bị thương thật hay bị thương giả.
Nếu như không có Tần Thanh Mạn, chắc chắn sự việc sẽ đi theo con đường đã định trước này.
Nhưng có Tần Thanh Man ở đây, không người nào có thể một tay che trời.
Cổng chính của nông trường Hồng Kỳ, Tần Thanh Man cuối cùng cũng quỳ một chân bên người Sở Sở, nhìn Sở Sở vẫn không nhúc nhích nằm trên đống tuyết, trái tim cùng ngón tay Tần Thanh Man bắt đầu run rẩy: “Sở Sở.”
Cô rất lo mình không nghe được tiếp đáp lại của cậu nhóc.
Nhưng nếu có thể quay lại thì cô vẫn sẽ chọn đi xem tình hình của thím Quế Anh trước.
“Chị.”
Ngay khi trong đầu Tần Thanh Man đang rối tung cả lên, tiếng đáp lời của Sở Sở truyền đến.
Điều này không chỉ làm cho Tần Thanh Man thở phào một hơi mà còn làm cho những người vây xem xung quanh cũng thờ phào theo, may mà cậu nhóc không có việc gì.
Tần Thanh Man ôm Sở Sở, lật người cậu nhóc lại.
Cậu nhóc nằm trên đống tuyết một lúc lâu nên mặt bị lạnh đến mức đỏ ửng lên, thậm chí còn làm tan một chút tuyết đọng trên mặt đất.
Tần Thanh Man móc khăn tay ra nhẹ nhàng lau sạch mặt cho Sở Sở rồi mới bắt đầu kiểm tra cho cậu nhóc.
May mà trong khoảng thời gian này cậu nhóc được cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng, cộng thêm lúc bị ngã xuống có thím Quế Anh cản lại cho một chút nên cơ thể không bị thương, chỉ có gương mặt bị trượt trên mặt đất đóng băng nên hơi sưng đỏ.
Đây là ngoại thương.
Nhìn vết thương ngoài da trên mặt Sở Sở, Tần Thanh Man lại càng hận Ngô Vệ Dân thấu xương.
Người có nhân phẩm như vậy chắc chắn đã làm không ít chuyện xấu, cho dù có trừng phạt như thế nào cũng đều không quá đáng.
Tần Thanh Man nhìn thoáng qua hai cái giỏ liễu tan tác trên đất, cả đồ của mình lẫn đồ của thím Quế Anh mang đến đều vung vãi khắp nơi, nào là thức ăn phơi khô, đặc sản miền núi, nấm đầu khỉ đều tan nát gần hết.
Đồ của hai nhà lẫn lộn lại với nhau, trừ chủ nhân của nó ra thì không ai biết rốt cuộc số đồ vật rơi lả tả trên đất phải phân chia thế nào.
Tần Thanh Man cũng chẳng quan tâm tới những thứ đồ kia, cô ôm Sở Sở dỗ dành hồi lâu rồi mới đặt cậu nhóc xuống, sau đó đi về phía Ngô Vệ Dân đang sững sờ nhìn cô.
Đến tận bây giờ rồi mà Ngô Vệ Dân vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Anh ta không ngờ mình lại bị một con đàn bà đánh.
Lại còn bị đánh ngay trước mặt nhiều người như vậy, không chỉ đánh gãy răng anh ta mà lúc này gương mặt của anh ta cũng sưng vù lên, vô cùng đau: “Cô… cô muốn làm gì?”
Thấy Tần Thanh Man đến gần, Ngô Vệ Dân vừa hoàn hồn lại không tin đối phương đến để nhận lỗi.
“Cha anh không biết dạy anh, cha anh không đủ khả năng để giáo dục anh thì để tôi thay cha anh dạy dỗ lại anh.”
Tần Thanh Man nói xong lập tức nhặt một cây gậy trên mặt đất lên hung hăng đập mạnh vào Ngô Vệ Dân.
“Au…”
Tiếng kêu thảm thiết của Ngô Vệ Dân vang lên.
Tần Thanh Man đánh thật, Ngô Vệ Dân cũng thật sự hét thảm.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người ở đây đều phải khiếp sợ, đặc biệt là một số người từng bị bọn Triệu Thiên Thành bắt nạt cảm thấy vừa hoang đường lại vừa thoải mái, hận không thể xông lên đánh tên khốn nạn Ngô Vệ Dân này với Tần Thanh Man.
Tiếng kêu thảm thiết của Ngô Vệ Dân thật sự không nhỏ, đến Ngô Viễn Minh đang không nhanh không chậm đi từ xa đến cũng nghe thấy được.
Theo tiếng hét, ông ta nhìn thấy một người đàn bà điên đang mạnh bạo đánh con trai nhà mình.
“Dừng tay, dừng tay cho ông.” Con trai bị đánh, người cha như Ngô Viễn Minh không nén được cơn tức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận