Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 340 -




Tần Thanh Man vốn dự tính chuyện hôm nay cứ như vậy thôi, thật không ngờ những người bị hại như bọn họ không hề báo công an, mà ngược lại người nhà họ Ngô đã đánh người lại còn dám phách lối. Nói ra thì, cho dù không có Vệ Lăng, cùng mấy người Trịnh An Quốc làm chỗ dựa, cô vẫn có thể thắng được.
Bởi vì dựa theo phân chia giai cấp, tầng lớp gia đình vào giai đoạn đầu thời kỳ xây dựng đất nước, nhà cô thuộc tầng lớp bần nông.
Tầng lớp bần nông ở niên đại đặc thù này đối với cô mà nói chính là ô dù bảo vệ có sẵn, cô sẽ không sợ loại người quản lý nông trường như Ngô Viễn Minh này.
"Dừng xe."
Tần Thanh Man nhẹ nhàng lên tiếng, bởi vì cô biết công an đã ra mặt đại biểu cho việc bọn họ không thể rời đi được.
Bao Thắng Lợi do dự quay đầu nhìn vợ mình Trịnh Mỹ Cầm.
Anh ấy không biết có nên nghe lời phân phó của Tần Thanh Man hay không.
"Anh bị ngốc à, nhanh dừng lại đi, chúng ta đều nghe lời con bé Thanh Man." Trịnh Mỹ Cầm đi lấy chồng đã lâu, cũng rời khỏi đồn Kháo Sơn từ sớm, đối với Tần Thanh Man không quen thuộc lắm, nhưng mẹ cô ấy thím Quế Anh lại rất quen thuộc.
Sự thay đổi trong khoảng thời gian này của Tần Thanh Man, khi đến chỗ con gái thím Quế Anh đều đã lần lượt nói cho con gái nghe hết, Trịnh Mỹ Cầm đương nhiên biết chỗ dựa sau lưng Tần Thanh Man là ai.
Đã có chỗ dựa rồi, cô ấy còn sợ cha con Ngô Viễn Minh làm quái gì.
Cô ấy đã nhìn không vừa mắt cái tên oắt con Ngô Vệ Dân kia lâu rồi, mặt ngoài thì mang hình dáng con người nhưng bên trong tình tính thấp kém, sau lưng đã làm không ít chuyện xấu. Không phải bắt nạt con gái nhà này thì chính là ức hiếp con dâu nhà kia, còn từng lừa mất kẹo trong tay con trai cô ấy nữa chứ, cái loại xấu xa đến cùng cực như tên này cần phải được xử lý tận gốc.
Trịnh Mỹ Cầm rất tin tưởng vào Tần Thanh Man.
Chủ yếu bởi vì mấy chị em dâu kia nhà Chu Hồng Hà đều không phải là những người dễ chọc vào, một đám không dễ chọc lại bị Tần Thanh Man giải quyết đến ngoan ngoãn không dám ngo ngoe. Nếu nói Tần Thanh Man không áp chế nổi khí thế của cha con nhà họ Ngô, Trịnh Mỹ Cầm này sẽ không tin chút nào đâu.
Nghe thấy thím Quế Anh nói vẫn có thể chịu đau được, Trịnh Mỹ Cầm chuyển giao quyền chỉ huy một cách trôi chảy.
Bao Thắng Lợi không hổ là một người đàn ông nổi danh nghe lời vợ tại nông trường, lập tức dừng nổ máy máy kéo.
Máy kéo ở thời đại này cũng không mướt giống như ở thời hiện đại, sau khi dừng lại, ống bô ở đầu xe vẫn tiếp tục kiên cường phun ra hai luồng khói đen mới hoàn toàn dừng lại sự rung lắc.
Ngô Viễn Minh vừa vặn cách ống bô vô cùng gần, lại bị phun thẳng đầy mặt thêm lần nữa.
Lần này, Ngô Viễn Minh đã hoàn toàn không còn hình tượng của một cán bộ nữa rồi, khuôn mặt đen sì sì, nếu chỉ độc nhìn mặt của ông ta, mọi người cũng không phân biệt được đến cùng là tức giận, hay là bị khí thải của máy kéo hun đen.
"Ha ha…"
Trong đám người lại có người bởi vì cái tạo hình này của Ngô Viễn Minh mà phụt cười thành tiếng.
Chẳng qua bởi vì có công an ở đây, những người phụt cười này chỉ dám bật cười một tiếng rồi cẩn thận mím chặt miệng, tự mình mở to mắt xem tình hình tiến triển của sự việc.
Đến cả Triệu Thiên Thành đã đi được một đoạn cũng quay đầu nhìn lại.
Có người lo lắng cho Tần Thanh Man, có người đến để xem náo nhiệt, ví dụ như người một nhà họ Vạn, còn có người trong lòng kiên định bảo vệ chính nghĩa, dự tính nếu thật sự có người muốn đổi trắng thay đen, bọn họ sẽ náo đến tận đồn công an. Người nhiều, pháp luật cũng không xử lý được quần chúng.
"Chuyện gì xảy ra, là ai báo công an?"
Kim Viện Triều xuống xe, gạt chân chống xe ở phía sau xuống, sau đó mục tiêu rõ ràng đi về phía máy kéo.
"Đồng chí, hai vị đồng chí, là tôi báo công an."
Ngô Viễn Minh trông thấy hai đồng chí công an hi vọng trong mắt cháy bỏng, ông ta đang khom nửa người sợ đồng chí công an không nhìn thấy mình, trong lòng quyết định, dứt khoát cởi áo khoác ở trên người ra.
Vừa cởi áo khoác, cũng thoát khỏi việc bị máy kéo đè lên áo trói buộc.
Rốt cuộc cũng có thể đứng thẳng người rồi.
"Ông… ông là…" Kim Viện Triều trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngô Viễn Minh mặt đen sì, suốt cả buổi cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Toàn Ái Quốc đi theo bên người anh ta đã nhanh trí đỡ Ngô Vệ Dân đang ngã sõng soài trên đất dậy.
Ngô Vệ Dân vừa đứng dậy cả khuôn mặt theo đó cũng lộ ra.
So với lúc nhìn thấy Ngô Viễn Minh, Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc còn kinh ngạc hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận