Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 343 -




Lời nói của Tần Thanh Man khiến cho quần chúng vay xem đều sững sờ hết cả người, mọi người lập tức xúm lại.
Công an ở niên đại này có uy tín vô cùng cao, số lượng công an rất ít, mỗi thôn xã chỉ có thể phái tới một đến hai công an đặc phái tới làm việc, nhưng lại có thể bảo đảm an ninh trật tự cho mấy chục ngàn người. Thậm chí là mười mấy chục ngàn người ở thôn xã, bởi vậy có thể thấy được năng lực trấn áp của công an đối với mọi người.
Nếu có người dám giả mạo công an đặc phái, thì đây chính là một chuyện vô cùng lớn.
Trong lòng Ngô Viễn Minh và Kim Viện Triều đều run rẩy.
"Tôi đã từng gặp công an đặc phái phụ trách thị trấn Hồng Kỳ của chúng ta, vẻ ngoài không giống người này, dáng người của đối phương còn cao hơn một chút, tóc vô cùng ngắn, râu thì…"
Trong nhóm người bắt đầu có người lên tiếng ngờ vực.
"Có phải là râu ria đầy mặt không, chàng trai hơn hai mươi tuổi mà nhìn cứ như sắp ba mươi tuổi vậy." Tần Thanh Man tiếp lời miêu tả của đám người đối với Lý Hoành Nghĩa, lúc trước khi cô cứu Hoàng Uyển Thanh đã từng gặp Lý Hoành Nghĩa, ảnh hưởng rất sâu sắc.
"Đúng vậy, đúng vậy, chính là râu ria đầy mặt, lại còn rậm, người cũng trông có vẻ già già."
Người lên tiếng nghi hoặc Kim Viện Triều trong đám người hưng phấn tiếp lời Tần Thanh Man, người này lúc trước đã thực sự từng nhìn thấy công an đặc phái được phái tới thị trấn Hồng Kỳ.
"Người này không hề có râu, không chỉ không có râu ria đầy mặt, mà đến một sợi râu cũng không có."
Mọi người nhìn Kim Viện Triều người tự xưng là công an một chút, rồi lại nhìn nhìn Toàn Ái Quốc, hai người này đều không có râu.
Sắc mặt Kim Viện Triều vẫn không hề thay đổi một chút nào, thậm chí còn nhìn đám người lớn tiếng nói: "Các đồng chí, các đồng chí, tất cả mọi người đừng vội hoảng hốt, nghe tôi giải thích đã. Tôi đúng là không phải Lý Hoành Nghĩa, Lý Hoành Nghĩa tạm thời có việc không tới được, tôi là công an đặc phái của thị trấn khác, thay cậu ấy đến đây xử lý vụ án đánh nhau này của mọi người."
"Đúng vậy, các đồng chí, chúng tôi mặc dù không phải công an đặc phái của thị trấn Hồng Kỳ, nhưng đều là công an đặc phái do đồn công an huyện phải xuống các thôn xã, thân phận của chúng tôi với đồng chí Lý Hoành Nghĩa là hoàn toàn giống nhau."
Toàn Ái Quốc cũng nhìn đám người lên tiếng giải thích.
Ngô Viễn Minh cởi áo bông ra lúc này đã không chịu được cái rét liền cướp lấy áo bông trên người Vạn Lương cuốn chặt nên người mình.
Lạnh quá, nhất định phải xử lý thật nhanh.
Về phần Vạn Lương bị lột mất áo bông đã lạnh cóng đến cả người run cầm cập, thậm chí còn không dám rời đi, bởi vì anh ta là thư ký của Ngô Viễn Minh.
Vạn Minh Tích và vợ ông ta Hứa Liên Hoa ở trong đám người vô cùng thương xót con trai mà đem áo bông của mình cởi ra phủ lên người con trai.
Lúc này ở sâu trong lòng ông ta đã chửi mắng Tần Thanh Man vô số lần.
"Các đồng chí, tôi có thể làm chứng cho hai vị đồng chí này đều là công an đặc phái do đồn công an huyện phái xuống, bọn họ là công an là phái của thôn xã khác. Mọi người thử nghĩ xem, mấy năm nay ai dám giả mạo công an chứ, đây chính là tội nặng sẽ bị xử bắn."
Lời này của Ngô Viễn Minh vừa nói ra, hiện trường lập tức an tĩnh lại.
Ở thời đại này giao thông không thuận tiện, đi xa nhà đều phải có chứng minh, mọi người không thể tùy tiện đi lung tung, một thôn xã có đến bảy tám mươi nghìn người mà tương ứng với đó chỉ có một hai vị công an, có rất nhiều người có lẽ cả đời cũng chưa từng được gặp mặt công an.
Cho nên mọi người vẫn là dựa trên tính lựa chọn mà tin tưởng Ngô Viễn Minh.
"Nếu đã là công an đặc phái, vậy làm phiền các anh lấy ra giấy tờ chứng minh công tác cho mọi người chúng ta nhìn xem." Giọng nói hờ hững của Tần Thanh Man tiếp tục vang lên, Kim Viện Triều và Toàn Ái cả kinh đến thiếu chút nữa thì nhảy dựng cả người.
"Làm sao vậy, các anh không bỏ ra nổi à?"
Tần Thanh Man trông thấy hai người trầm mặc lại tiếp tục hỏi.
Kim Viện Triều kiêng kị nhìn Tần Thanh Man, rồi lại đem tầm mắt chuyển đến đám người thật không dễ dàng gì mới lựa chọn tin tưởng bọn họ nhưng bây giờ lại bởi vì một câu nói muốn xem giấy tờ chứng minh công tác của Tần Thanh Man mà ngờ vực.
"Các anh không phải định nói với tôi rằng ra ngoài làm việc vội vàng, quên không mang theo giấy tờ chứng minh công tác đấy chứ?"
Trong lời nói của Tần Thanh Man đã mang theo sự lạnh lẽo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận