Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 347 -




Tần Thanh Man nhìn thoáng qua Ngô Viễn Minh, cũng không buông lỏng cảnh giác vì đối phương đã thần hồn phách lạc đến mức toàn thân tê liệt ngã xuống đất.
Vừa nãy trên xe cô có nhìn thấy phản ứng của Ngô Viễn Minh sau khi Ngô Vệ Dân bị bắn chết, loại người có thể làm ra hành vi ưu tiên bảo vệ tính mạng của bản thân như này thực chất bên trong là người rất ích kỷ.
Người ích kỷ thì thường rất lý trí, sẽ không từ bỏ việc chạy trốn.
Đối với sự sắp xếp của Tần Thanh Man, Bao Thắng Lợi chỉ hơi sửng sốt một giây, sau đó nhanh chóng lấy dây lưng quần trói chặt Ngô Viễn Minh lại.
Được hưởng cùng đãi ngộ với hai tên giả mạo công an.
Đợi đến khi Ngô Viễn Minh bị trói xong ném đến bên cạnh Kim Viễn Triều, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tần Thanh Man.
Xảy ra án mạng, đây là chuyện rất lớn.
Hiện tại là vào thời những năm 1970, thời đại này dân chúng rất ít khi trải qua những sự kiện tử vong không bình thường như thế này. Mọi người không chỉ hoảng hốt lo sợ mà còn không có chút kinh nghiệm nào, đều vô thức nhìn Tần Thanh Man, người bình tĩnh nhất ở đây.
Bọn họ tín phục Tần Thanh Man.
“Đồng chí Bao Thắng Lợi, anh với hai đồng chí khác lái xe vào huyện, một là đưa thím Quế Anh đến bệnh viện, hai là đến cục công an huyện báo án. Nông trường Hồng Kỳ không chỉ xảy ra sự việc xuất hiện công an giả mà còn có súng, người chết. Đây là án lớn, nhất định phải mời được đồng chí công an huyện đến. Chỗ này là nơi đầu tiên xảy ra vụ án, phải được bảo vệ.”
Tần Thanh Man nói xong lời này liền nhìn về phía đám người quần chúng đang nhìn mình: “Các vị đồng chí, mọi người đều đã chứng kiến toàn bộ sự việc, là nhân chứng, nên mọi người cũng không được đi.”
“Nhưng… nhưng ở đây lạnh lắm.”
Trong đám người có người nhỏ giọng nói một câu. Không phải anh ta không muốn làm nhân chứng nhưng thật sự là rất lạnh, trên người anh ta lại không có áo bông dày, hóng chuyện xong anh ta cũng sắp lạnh cóng luôn rồi.
“Đồng chí, nhà ăn ở đâu? Có thể chứa được bao nhiêu người?”
Tần Thanh Man nhìn về phía một ông cụ thoạt nhìn trông có chút địa vị trong đám người, đối phương ăn mặc trông rất giống cán bộ, chắc là cán bộ của nông trường.
“Nhà ăn thì ở phía trước không xa, đi bốn năm trăm mét là tới, cửa ra vào có thể nhìn ra đây.” Ông cụ nói xong câu đó lại bổ sung thêm: “Nhà ăn là nhà ăn lớn của tổng đội, một lần có thể chứa được hơn một trăm người.”
Mà bọn họ cũng chỉ có năm sáu mươi người.
“Ở hiện trường, những nơi có dấu vết đểu phải dùng cây cỏ hoặc vải che lên để bảo vệ, không được cho phép bất cứ ai bước vào, phái người trông coi. Còn các vị ở đây xin mời dời bước đến nhà ăn chờ một lát, đợi các đồng chí công an huyện tới.” Tần Thanh Man quyết đoán hạ quyết sách.
Cô có thể nhìn ra được tất cả mọi người ở đây đều chưa có ai từng trải qua chuyện như thế này nên không biết xử lý như thế nào, vậy là cô dứt khoát nhận luôn quyền chỉ huy.
“Đều nghe vị đồng chí Tần này hết, mọi người đến nhà ăn đợi đi.” Ông cụ nói với mọi người ở đây.
“Phó… phó quản lý nông trường Chu.”
Bây giờ mọi người mới nhận ra ông cụ là ai.
“Xin chào đồng chí Tần, tôi là Chu Bang Quốc, là phó quản lý của nông trường Hồng Kỳ.” Chu Bang Quốc giơ tay ra muốn bắt tay Tần Thanh Man, đồng thời vẻ mặt ông ấy vô cùng nghiêm túc.
“Đồng chí Tần, sắp xếp của cô vô cùng hợp lý, tôi cảm thấy để cô xử lý chuyện ngày hôm nay thì thích hợp hơn, tôi sẽ phối hợp với cô.”
“Đồng chí Chu, vậy thì tôi đây đành phải vượt quá chức phận rồi.”
Tần Thanh Man cũng không khách sáo.
Quay người nhìn hai vị đồng chí trước đó đã chế phục Kim Viễn Triều cùng Toán Ái Quốc với Bao Thắng Lợi: “Hai vị đồng chí này, hiện giờ tình hình đặc biệt, còn chúng ta thì sự việc đặc biệt có cách xử lý đặc biệt, tên của hai anh là gì.”
“Tôi là Điền Văn Thạch.”
“Tôi là Lôi Chí Văn.”
Hai người tự giới thiệu với Tần Thanh Man.
Tần Thanh Mạn nhìn nhìn hai người, Lôi Chí Văn dáng người cao lớn hơn một chút, khoảng ngoài ba mươi, khí chất trầm ổn hơn, vì vậy cô nói với đối phương: “Đồng chí Lôi, làm phiền anh đưa mấy đồng chí có cơ thể khỏe mạnh bảo vệ hiện trường. Thời tiết lạnh, thay ca trực, đến khi đồng chí công an huyện tới là được.”
“Được, đồng chí Tần.”
Lôi Chí Vân lập tức chọn ra mấy người từ trong đám người ra bắt đầu làm việc.
“Đồng chí Điền Văn Thạch, làm phiền anh cũng chọn ra mấy người áp tải bọn họ đến nhà ăn trông giữ, không được để cho bất luận kẻ nào tiếp xúc với ba người bọn họ.” Sở dĩ Tần Thanh Man chọn Điền Văn Thạch hình thể không cao lớn bằng Lôi Chí Văn làm việc này là bởi vì đối phương lanh lợi hơn, là một người làm được việc.
“Ài, đồng chí Tần, vậy tôi đi xử lý.”
Điền Văn Thạch nghiêm túc gật đầu, sau đó cũng tìm ra mấy người trong đám người khiêng bọn Kim Viễn Triều tới nhà ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận