Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 361 -




Tần Thanh Man đi rất nhanh, ra chiêu hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà họ Vạn. Chỉ trong nháy mắt chớp, trong nhà ăn ngoại trừ người nhà họ Vạn cũng chỉ còn lại Chu Kinh Quốc và Lưu Hòa Xương, ngay cả con trai của Chu Kinh Quốc, Triệu Thiên Thành cũng đi theo đám người ra ngoài cửa nhà ăn.
Chu Kinh Quốc và Lưu Hòa Xương không đi theo ra ngoài là có nguyên nhân.
Chu Kinh Quốc tự giữ thân phận lãnh đạo, không muốn giống với những người thường không kiến thức cho nên vẫn ngồi rất vững. Lưu Hòa Xương vốn là người của Chu Kinh Quốc, ‘chủ nhân’ không nhúc nhích, đương nhiên anh ta cũng sẽ không di chuyển.
Còn về phần người nhà họ Vạn, bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đợi đến khi phản ứng lại kịp thì chỉ còn lại bọn họ.
Về phần Vạn Minh Tích với Hứa Liên Hoa, đương nhiên là bọn họ không dám đụng đến Chu Kinh Quốc.
Đứng một bên tiến thoái lưỡng nan.
Nếu cùng đi ra ngoài, bên cạnh Tần Thanh Man không có vị trí của bọn họ. Còn ở lại, Chu Kinh Quốc hoàn toàn chướng mắt nhà bọn họ, thậm chí còn vì chuyện vừa nãy tranh cãi với Lưu Hòa Xương khiến ánh mắt Lưu Hòa Xương nhìn cả nhà bọn họ vừa chế giễu lại vừa đắc ý.
Ôm nhầm đùi Tần Thanh Man có thể khiến nhà họ Vạn bọn họ phải trở lại thời điểm trước khi giải phóng.
“Đồng chí Lưu Hòa Xương, chúng ta cũng ra ngoài xem thử chút đi.” Chu Kinh Quốc ngồi thêm vài phút bèn có chút đứng ngồi không yên, định đi ra ngoài xem thử.
Chủ yếu là ông ta mãi vẫn không đợi được người của cục công an tới gặp ông ta.
Đối phương không đến, điều đó có nghĩa hoặc là cấp bậc của đối phương cao hơn mình hoặc là đối phương hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến ông ta. Thế là ông ta đành phải bất đắc dĩ ra mặt đi xem xem thế nào, phải cho họ thấy được lập trường của mình trong vụ việc công an giả này.
Công xã bọn họ nhất định phải đứng chung một chiến tuyến với huyện.
Lưu Hòa Xương biết rõ Chu Kinh Quốc có ý gì, nhanh chóng mời ông ta đứng dậy. Hai người mắt nhìn thẳng đi qua người nhà họ Vạn.
Người nhà họ Vạn chỉ là mấy con kiến, chẳng đáng để những người có thân phận như bọn họ để vào trong mắt.
Vạn Lương ngay cả tư cách bị liếc nhìn cũng không có thì lại càng không có tư cách nói chuyện trực tiếp với Chu Kinh Quốc. Thấy hai người bọn họ đi lướt qua mình, mắt nhìn thẳng, sắc mặt anh ta lúc đỏ lúc trắng.
Sỉ nhục, sỉ nhục trắng trợn.
Chu Kinh Quốc và Lưu Hòa Xương vừa đi, Vạn Lương nhìn về phía Ngô Viễn Minh bị trói chặt.
Ba người Ngô Viễn Minh cùng Kim Viễn Triều, Toàn Ái Quốc không chỉ bị trói tay trói chân mà ngay cả miệng cũng bị nhét đồ vào, tách ra trông coi đề phòng bọn họ hợp nhất khẩu cung. Lúc này cả ba người bọn họ đều đang té trên mặt đất run rẩy.
Tuy ba người cách bếp lò không xa nhưng lúc này trên sàn nhà cũng không được ấm áp như đời sau, cho dù ba người có mặc áo bông rất dày đi nữa thì cũng bị lạnh. Địa khí lạnh xuống, ba người này sẽ bị lạnh đến mức toàn thân phát run.
Vạn Lương suy nghĩ nhìn Ngô Viễn Minh, đi qua.
“Đứng lại.” Những người khác đều đã rời khỏi nhà ăn nhưng Điền Văn Thạch cùng với những người anh ấy chọn ra để trông coi ba người Kim Viện Triều có hiềm nghi lại không đi, mà vẫn kiên định chấp hành ‘mệnh lệnh’ của Tần Thanh Man.
Điền Văn Thạch thông minh nhanh nhẹn, đầu óc cũng linh hoạt.
Lúc trước anh ấy nghe lời Tần Thanh Man là bởi vì Bao Thắng Lợi nghe Tần Thanh Man, còn bây giờ anh ấy nghe Tần Thanh Man là bởi vì anh ấy cũng nhìn ra được có khả năng thận phận của Tần Thanh Man không tầm thường. Đùi đưa đến trước mặt rồi còn không ôm thì phải đợi đến khi nào mới ôm.
Cho nên Điền Văn Thạch vẫn luôn nhớ lời Tần Thanh Man nói, không cho bất luận kẻ nào tới gần ba nghi phạm.
Từ thời khắc Ngô Viễn Minh cam đoan làm chứng cho Kim Viện Triều, ông ta đã trở thành nghi phạm. Thấy Vạn Lương tới gần, Điền Văn Thạch rất cẩn thận ngăn cản lại.
Bởi vì ai cũng biết Vạn Lương là thư ký của Ngô Viễn Minh.
Vạn Lương nhìn thấy ánh mắt của Điền Văn Thạch liền dừng bước, giải thích một câu: “Đồng chí Điền, tôi chỉ đi lấy quần áo thôi, quần áo trên người Ngô Viễn Minh là của tôi, tôi bị Ngô Viễn Minh cướp mất.”
Lúc này anh ta cũng không dám gọi Ngô Viễn Minh là đồng chí nữa.
Đồng chí là là cách xưng hô với người một nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận