Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 374 -




"Vệ Dân, Vệ Dân của mẹ ơi."
Ngũ Xuân Hạ bổ nhào tới bên trên túi đựng xác gào khóc ầm ĩ, khóc đến đau xót cõi lòng.
Bao nhiêu người đứng ở đó đều trầm mặc nhìn, mặc dù Ngũ Xuân Hạ khóc với cảm xúc thực sự, nhưng lại không có bất kỳ người nào sinh ra cảm giác đồng cảm.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết Ngô Vệ Dân có chết cũng chưa hết tội.
Anh ta đáng chết.
Sẽ không có ai đi đồng tình với một người đáng chết cả.
Theo tiếng khóc của Ngũ Xuân Hạ, cũng lục tục xuất hiện thêm vài tiếng khóc nữa, những người bật khóc này là người của nhà họ Ngô. Lúc này bọn họ khóc lóc không phải là bởi vì Ngô Vệ Dân đã chết kia, mà là khóc cho số phận sắp tới của chính mình.
Vừa nãy Trịnh An Quốc đã nói rất rõ ràng, không chỉ có quần chúng ở hiện trường nghe rõ, mà người nhà họ Ngô cũng đều đã nghe rất rõ ràng.
Bọn họ lợi dụng quyền lực lúc Ngô Viễn Minh còn làm quản lý nông trường mà mưu lợi riêng cho mình, cũng đã từng cáo mượn oai hùm đi bắt nạt người khác, thậm chí còn làm hại một số người mất việc. Lợi dụng chức quyền chèn ép người khác, từng chuyện từng chuyện tổng kết lại, trong đám người bọn họ nếu có người nào phạm tội nhất định sẽ bị công an bắt đi, nghiêm khắc xử lý theo quy định của pháp luật. Không phạm phải tội lớn, nhưng đã làm chuyện sai trái nhất định sẽ phải chịu đánh.
Vừa nghĩ như vậy, rất nhiều người nhà họ Ngô đều "thật lòng thật dạ" bật khóc.
Khóc vô cùng thương tâm.
Trịnh An Quốc không muốn nghe một đám người khóc nữa, nhanh chóng phất tay.
Người đồn Kháo Sơn kéo những người này nhanh chóng đi tới nhà ăn, bọn họ lúc này đang đóng vai dân quân.
"Xin nén bi thương." Trịnh Tuyết Tùng trông thấy Ngũ Xuân Hạ khóc đến sắp tắt thở, lại nhìn sắc trời một chút, không thể không tới nhắc nhở Ngũ Xuân Hạ một câu.
"Vệ Dân nhà tôi là người bị hại, vì sao nhà họ Ngô chúng tôi phải chịu cái chuyện bất công như thế này cơ chứ. Bọn tôi cũng không làm ai bị thương cả, các người tại sao lại nhẫn tâm đến như vậy, muốn đuổi cùng giết tận người nhà họ Ngô chúng tôi."
Ngũ Xuân Hạ lau nước mắt ở trên mặt, trừng đôi mắt đỏ mọng nhìn về phía Trịnh An Quốc.
Bà ta căm ghét Trịnh An Quốc, nếu không phải do Trịnh An Quốc xuất hiện, thì cái người phụ nữ họ Tần kia đã sớm bị đám người của bà ta đánh chết rồi.
Nghĩ đến điều này, Ngũ Xuân Hạ trừng mắt nhìn về phía Tần Thanh Man.
Trịnh An Quốc trông thấy Ngũ Xuân Hạ đến giờ vẫn không biết hối cải, vẫn không biết mình sai ở đâu, mất kiên nhẫn nói: "Con trai cô là người bị hại, thế người khác không phải là người bị hại sao, cô chỉ thấy con trai cô đã chết, chứ không nhìn thấy nước mắt của những người khác khi bị con trai cô bắt nạt à?"
Ngũ Xuân Hạ bị nói cho cứng họng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Tôi chỉ biết là con trai tôi đã chết rồi, người khác vẫn sống tốt đấy thôi."
"Con trai của bà cũng thật cao quý nhỉ, khi con trai của bà bắt nạt người khác thì chính là do người khác đáng đời. Đến lượt con trai của bà bị người khác bắt nạt đến chết thì lại bắt đầu kêu gọi sự đồng cảm, khó trách bà lại nuôi ra được một cái tai họa như thế này, đúng là nhà dột từ nóc dột xuống, chết rồi cũng chẳng trách được ai cả."
Tần Thanh Man thực sự bị đám người nhà họ Ngô làm cho chán ghét không chịu được, nhịn không được nói kháy Ngũ Xuân Hạ một câu.
Cái loại người như Ngô Vệ Dân kia, trông thấy cô gái nào dáng dấp xinh đẹp liền bắt chuyện, đưa đẩy, uy hiếp người ta, sau lưng nhất định có không ít những cô gái như thế bị bắt nạt. Tần Thanh Man không cần đi tìm chứng cứ cũng biết Ngô Vệ Dân là một tên cặn bã.
Đối xử với cặn bã, không cần phải khách sáo.
Miễn cho có một số người còn cho rằng khách khí là điều đương nhiên.
"Cô nói ai đáng chết?" Ngũ Xuân Hạ trợn to đôi mắt đỏ lừ phẫn nộ trừng Tần Thanh Man, bà ta đã hận không thể nuốt sống Tần Thanh Man, lúc này Tần Thanh Man còn dám bật lại, bà ta đã triệt để nổi giận.
"Ngô Vệ Dân chết chưa hết tội, bà yên tâm, công an sẽ tra rõ Ngô Vệ Dân cụ thể đã phạm phải những tội gì rồi công bố cho quần chúng biết, chắc chắn sẽ khiến cho cái chết của Ngô Vệ Dân trở nên đáng giá."
Tần Thanh Man chưa từng sống trong niên đại đặc thù này, nhưng ở hiện đại cô đã từng nghe những vị trưởng bối nói rồi.
Ở thời đại đó, có rất nhiều những nữ thanh niên trí thức từ nơi xa xôi tới bị một số người địa phương…

Bạn cần đăng nhập để bình luận