Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 375 -




"Cái con đàn bà ác độc kia, mày là cái đồ đê tiện, sao mày không đi chết đi!" Ngũ Xuân Hạ cũng không nghe nổi lời của Tần Thanh Man nói nữa, từng chữ của Tần Thanh Man nói ra như khoét sâu vào trái tim đang rỉ máu của bà ta, là sự công kích bằng ngôn ngữ đối với bà ta.
Ngũ Xuân Hạ đã sớm mong chờ Tần Thanh Man chết đi liền bò dậy nhào về phía Tần Thanh Man.
Trong tay nắm lấy một con dao sắc bén.
Ngũ Xuân Hạ chỉ có một đứa con trai độc nhất, đứa con trai duy nhất đã chết rồi, chồng mình có khả năng cũng sẽ bị xử bắn, nhà tan cửa nát bà ta đã chẳng còn thiết sống nữa rồi, hiện tại rốt cuộc bà ta cũng đã đợi được một cơ hội để tiếp cận Tần Thanh Man.
Cho nên không thể chờ đợi nữa mà ra tay ngay.
Đối diện với Ngũ Xuân Hạ lao tới, tất cả mọi người ở hiện trường đều rất bình tĩnh.
Bất kể là mấy người công an Trịnh Tuyết Tùng, hay là người của đồn Kháo Sơn, và hai vợ chồng Trịnh Mỹ Cầm đứng bên người Tần Thanh Man đều đã dự tính đến khả năng này.
Người ra tay trước tiên là Trịnh Tuyết Tùng.
Kỹ thuật phân cân [3], thác cốt [4] trong Cầm Nã thủ [5] dễ dàng cướp lấy con dao trong tay Ngũ Xuân Hạ, đồng thời Ngũ Xuân Hạ cũng phạm phải tội giết người không thành.
[3] Phép Cân Vân chủ yếu là vặn khớp gập khớp (có thể làm bung dây chằng, cơ) và căng giãn cơ, dây chằng thay vì vặn.
[4] Thác Cốt là những kĩ thuật làm cho xương bị xê dịch, di dịch khỏi vị trí tự nhiên trên cơ thể đối phương, chúng được áp dụng khi đánh lên các khớp xương và xương.
[5] Cầm Nã thủ là một môn võ chuyên sử dụng lực từ bàn tay tới các ngón tay để tấn công đối phương. Trong tiếng Trung, Cầm có nghĩa là bắt giữ, Nã là kiểm soát; Cầm Nã nghĩa là nghệ thuật bắt giữ, kiểm soát.
"Thả tôi ra, mau thả tôi ra, mày là cái con đê tiện đáng chết nhất, nếu không phải tại mày, Vệ Dân nhà tao…" Ngũ Xuân Hạ bị mấy thôn dân của đồn Kháo Sơn bắt chéo hai tay ở sau lưng vẫn còn đang không về mắng chửi Tần Thanh Man.
"Keng…"
Một tiếng gõ vang lên, giọng nói của Ngũ Xuân Hạ lập tức biến mất.
Đồng thời người cũng hôn mê bất tỉnh.
"Cái bà này sao có thể xấu xa như vậy cơ chứ, con trai bà rõ ràng là làm ra bao nhiêu chuyện ác gặp phải báo ứng, lại còn ăn vạ chị gái tôi, đúng là không biết xấu hổ. Tôi cảnh cáo bà, nếu bà còn dám mắng chị tôi nữa, tôi sẽ gõ chết bà." Giọng nói của Sở Sở trong trẻo, êm tai.
Cậu bé bị sự hung hăng càn quấy của Ngũ Xuân Hạ làm cho suýt chút nữa thì tức chết.
Không thể nhịn được nữa, cậu trực tiếp móc cái hộp cơm ở trong lòng ra, đập thẳng lên Ngũ Xuân Hạ vẫn còn đang không ngừng léo nhéo.
Sở Sở ở trên lưng Tần Thanh Man, từ trên cao nhìn xuống, cái đập này đập thẳng vào trán của Ngũ Xuân Hạ, khiến người bị đập hôn mê bất tỉnh luôn.
"Nhà dột từ nóc, đáng đời, người nhà bà đáng chết!"
Sở Sở tức giận không chịu được, lại bồi thêm một câu.
Mọi người nhìn nửa khuôn mặt nhỏ sưng đỏ của Sở Sở, rồi lại nhìn qua Ngũ Xuân Hạ ngất xỉu trong tay thôn dân của đồn Kháo Sơn, ăn ý giả bộ như không nhìn thấy gì cả, xoay người đi, bả vai của những người này thậm chí còn đang sung sướng run lên.
Nếu không phải công an vẫn còn đang ở đây, mọi người thật sự còn muốn vỗ tay hoan hô cho Sở Sở.
Đứa nhỏ đã làm chuyện mà bọn họ không dám làm.
Tần Thanh Man cũng không nghĩ tới cậu tức giận đến như vậy, mau chóng thả cậu xuống để dỗ dành.
Trịnh Tuyết Tùng lý trí lật mí mắt của Ngũ Xuân Hạ, lại thăm dò động mạch trên cổ Ngũ Xuân Hạ, sau đó bỏ qua cái trán đang nhanh chóng sưng đỏ lên của Ngũ Xuân Hạ, tuyên bố: "Người không có việc gì cả, mau đưa tới nhà ăn, chốc nữa cùng xử lý luôn."
Nói xong nhìn thoáng qua hai chị em Tần Thanh Man, rồi đưa người tới nhà ăn của nông trường.
Nhiều nhân chứng với những thứ cần ghi chép như vậy, mấy người bọn anh đoán chừng bận bịu đến tối cũng không xong việc, có lẽ hôm nay phải làm thông đêm luôn. May là trước khi đến đã biết tình tiết vụ án trọng đại, nhân chứng đông đảo, bọn anh đã tự mang theo phiếu lương thực của mình, nếu không việc ăn cơm cũng sẽ trở thành một vấn đề ấy chứ.
"Sở Sở, chúng ta không tức giận nữa, tức giận với cái loại người xấu xa như thế kia là không đáng đâu."
Tần Thanh Man ngồi xổm trên mặt đất nhìn thẳng vào Sở Sở.
"Chị ơi, bọn họ mắng chị như vậy, em tức giận, tức giận lắm." Sở Sở dữ dằn lại có chút tiếc nuối vung vung hộp cơm ở trong tay.
Sức lực của cậu nhỏ, nếu sức mạnh mà khoẻ hơn một chút đã có thể đánh người càng thoải mái hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận