Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 380 -




Sự có mặt của mấy người mặc đồng phục công an như Trịnh Tuyết Tùng, so với chủ tịch xã đoàn như Phương Minh Kiệt lại càng có tác dụng hơn.
Bởi vì có rất nhiều người không biết Phương Minh Kiệt, nhưng lại có thể nhận ra được quần áo mặc trên người mấy người Trịnh Tuyết Tùng là đại diện cho điều gì.
Quần chúng im lặng nhìn mấy đồng chí công an và ba người Ngô Viễn Minh đang bị công an áp giải.
"Các vị đồng chí, tôi là chủ tịch công xã Phương Minh Kiệt, việc thẩm tra tội trạng của Ngô Viễn Minh và mấy tên công an giả sẽ do đồn công an huyện phụ trách. Công xã chúng tôi không có thẩm quyền đưa ra phán quyết, việc chúng tôi giải quyết hôm nay chính là sự việc nhóm người nhà họ Ngô cố tình cản trở bao vây công an. Hiện tại tôi xin tuyên bố, cuộc đấu tố đối với người nhà họ Ngô chính thức được bắt đầu, trong mọi người người nào đã từng chịu sự bắt nạt của người nhà họ Ngô đều có thể thoải mái nói ra."
Phương Minh Kiệt đại diện công xã biểu đạt thái độ.
Đồng thời cũng có yêu cầu: "Các vị đồng chí, thời gian có hạn, tiết trời lại lạnh nữa, mỗi trường hợp chỉ có thể nói một lần, không thể lặp lại. Nhưng mọi người cứ yên tâm, sau ngày hôm nay mọi người có thể đệ trình những chuyện đã từng bị người nhà họ Ngô hãm hại lên công xã, công xã chúng tôi sẽ đều thụ lý giải quyết, và sẽ căn cứ vào những tư liệu mà mọi người cung cấp để đưa ra quyết định xử trí những người họ Ngô này."
"Các đồng chí, mọi người cứ yên tâm mà mạnh dạn nói ra, đồng chí chủ tịch công xã Phương Minh Kiệt sẽ làm chủ hết thảy cho mọi người." Chu Kinh Quốc cũng đứng ra tỏ thái độ, đồng thời cũng là nói với mọi người ông ta sẽ không bới móc trả thù.
Những người đã sớm biết nên nói điều gì, lập tức nhảy ra tiến hành phê phán người nhà họ Ngô.
Người này nói xong lập tức sẽ có người khác đứng ra nói, người nào cũng chỉ nói đến những chuyện bị người nhà họ Ngô bắt nạt, không động chạm đến yếu tố chính trị, cũng không dính líu đến các đảng phái, mà chỉ nói đến những khó khăn khốn khổ của bản thân mình.
Hoàn toàn phù hợp với dự đoán trước đó của mấy người Tần Thanh Man.
Đồng thời với cách thức để mọi người mỗi trường hợp chỉ có thể nói một lần đã làm tránh tình trạng lặp lại, cũng giúp giảm bớt nhiều thời gian, không đến nửa tiếng sau, tại lúc mọi người đều đã đứng đến tê chân, đại hội đấu tố kết thúc.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều chuyện đã dẫn đến sự đồng cảm, cho nên có rất nhiều bóng tuyết đáp về phía nhóm người nhà họ Ngô.
Nếu không phải được những người dân đồn Kháo Sơn cản lại, người nhà họ Ngô sẽ không chỉ bị ném cho mặt mũi bầm dập đâu, nói không chừng còn có thể bị đánh đến máu chảy đầm đìa ấy chứ.
Ở trong đám người, người nhà họ Vạn cũng bị doạ cho nơm nớp lo sợ, lúc cáo mượn oai hùm bắt nạt những người xung quanh bọn họ cũng chẳng khác gì những người nhà họ Ngô cả. Nói ra thì ngọn núi làm chỗ dựa cho bọn họ cũng đã đổ rồi, bọn họ còn không cụp đuôi lại mà làm người nữa, thực sự có khả năng sẽ nối gót người nhà họ Ngô.
Người nhà họ Vạn hoảng sợ nhìn ngó xung quanh, sau đó lén lút lẩn đi.
Bọn họ lo sợ nếu còn không đi, nhóm người kích động sẽ nghĩ tới những chuyện không phải người mà bọn họ đã làm, rồi cũng xử lý bọn họ luôn.
Sau một cuộc đấu tố sục sôi và đầy phẫn nộ, sắc trời cũng dần dần tối.
Phương Minh Kiệt lập tức tuyên bố: "Xét thấy người nhà họ Ngô vi phạm quá nhiều kỷ luật của tổ chức, cho nên hôm nay những người này cứ để nhân viên bên nông trường trông coi trước đã. Ngày mai đồng chí Giang Nguyên Minh đội trưởng đội dân quân công xã sẽ mang dân quân đến, đưa người nhà họ Ngô tới nông trường lao động cải tạo để tiếp tục tiến hành giáo dục tư tưởng.
"Chủ tịch công xã, chủ tịch công xã ơi, tôi sai rồi, cầu xin ông cho tôi một cơ hội để làm lại."
Phương Minh Kiệt vừa tuyên bố, có thể nói đây chính là quyết định số phận sau này của người nhà họ Ngô, đừng thấy nông trường cải tạo lao động có hai chữ nông trường, nhưng so với nông trường bình thường thì tính chất hoàn toàn khác biệt, người đã tiến vào nông trường lao động cải tạo rồi sẽ không còn tự do thân thể gì nữa.
Không chỉ hạn chế về sự tự do, mà đãi ngộ cũng cách biệt một trời một vực.
"Chủ tịch công xã, đồng chí chủ tịch công xã ơi, cầu xin ông giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi thực sự biết sai rồi. Chúng tôi thực sự không muốn cản trở công an chấp hành pháp luật đâu, là Ngô Vinh buộc chúng tôi, là ông ta ép buộc chúng tôi phải đi."
Vô số người nhà họ Ngô hối hận khóc ròng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận