Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 381 -




Tần Thanh Man lặng lẽ xem những người này biểu diễn, sau đó hỏi một câu: "Khi các người bắt nạt người khác cũng là mấy người Ngô Viễn Minh ép buộc các người sao? Khi các người lấy được lợi ích và những chỗ tốt kia, là người khác ép buộc các người à?"
Những người ăn năn hối lỗi ầm ĩ vừa nãy lập tức tắt tiếng ngay.
Đường là do tự mình đi, xảy ra chuyện trách ai cũng đều chẳng có tác dụng, tự mình tạo nghiệp, thì phải tự mình nếm trải thôi.
"Đồng chí Giang Nguyên Khôi, ông ở lại dẫn đầu nhân viên nông trường trông coi người nhà họ Ngô, tôi trở về hoàn thiện thủ tục. Ngày mai trời vừa sáng, sẽ cử đồng chí khác mang dân quân đến giúp ông áp giải những người họ Ngô phạm sai đến nông trường lao động cải tạo." Phương Minh Kiệt căn dặn đội trưởng đội dân quân công xã Giang Nguyên Khôi.
Hôm nay ông ấy tới vội vàng, không có cách nào để triệu tập dân quân đi cùng được.
"Đồng chí Minh Kiệt, ông cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ trông coi những người nhà họ Ngô phạm lỗi một cách cẩn thận." Giang Nguyên Khôi trịnh trọng cam đoan với Phương Minh Kiệt.
"Đồng chí Nguyên Khôi, vất vả rồi."
Phương Minh Kiệt bắt tay với Giang Nguyên Khôi.
"Đồng chí Phương Minh Kiệt, đây là tài liệu tham gia đấu tố của phía chúng tôi, chúng tôi đều đã ký tên, phù hợp với quy trình trình tự, hiện tại giao cho bên các ông lưu trữ." Trịnh Tuyết Tùng giao một phần văn kiện đã ký tên cho Phương Minh Kiệt.
"Đồng chí Tuyết Tùng, cậu vất vả rồi." Phương Minh Kiệt bắt tay với Trịnh Tuyết Tùng.
"Đồng chí Minh Kiệt, sắc trời cũng không còn sớm nữa, chúng tôi còn phải áp giải tội phạm trở về thẩm tra." Khi nói lời này, Trịnh Tuyết Tùng nhìn thoáng qua Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc, quần áo mặc trên người và mũ đội trên đầu hai người này cùng bọn anh rất giống nhau, những thứ này đều là chứng cứ phạm tội.
"Đồng chí Tuyết Tùng, có cần nhân viên đi theo hộ tống không?"
Phương Minh Kiệt nhìn ba tên tội phạm này, lại nhìn sang đội ngũ công an, nếu tính cả Trịnh Tuyết Tùng thì cũng chỉ có bốn người.
Trịnh Tuyết Tùng cũng hơi do dự.
Bọn họ chỉ lái một chiếc xe Jeep đến, theo kế hoạch ban đầu là định mượn dùng xe kéo của nông trường để áp giải. Kết quả bây giờ trời lại tối quá rồi, nếu dùng xe kéo đi lên huyện rồi vội vàng quay về đoán chừng cũng đã tám, chín giờ tối rồi, đêm hôm khuya khoắt lái xe trên mặt tuyết, anh không yên tâm.
Nhưng nếu như không mượn xe kéo của nông trường, xe Jeep của bọn anh căn bản không chứa nổi bảy người, thậm chí còn có thêm một cỗ thi thể.
Cái này có chút khó xử lý.
Nhờ các đồng chí bên công xã giúp đỡ sao, mấy người Phương Minh Kiệt đều là tự mình đạp xe đến, cũng không giúp đỡ được gì cho việc áp giải.
"Títttttttt."
Nhưng vào lúc này, một tiếng còi xe vang dội vang lên, sau đó mọi người trông thấy một chiếc xe Jeep đang nhanh chóng lái về phía bọn họ.
"Là anh rể!"
Sở Sở ở trong lòng Bao Thắng Lợi, hưng phấn hô to một tiếng.
Tần Thanh Man lập tức nhìn sang, xe Jeep cách hơi xa, với một người có thị lực 10/10 như cô thế mà còn không trông thấy rõ người lái xe là ai: " Làm sao em biết là A Lăng vậy?" Cô có chút nghi ngờ là Sở Sở hô bừa.
"Em nhận ra được xe của anh rể, xe này chính là xe của anh rể đó."
Tần Thanh Man: Đứa nhỏ quá tự tin, làm cô có chút hơi ngại.
Kết quả chứng minh, giác quan thứ sáu của trẻ con là vô cùng chính xác, xe Jeep càng đến gần, Tần Thanh Man cảm nhận được rõ người ngồi trong buồng lái.
Cô không chỉ thấy rõ mặt Vệ Lăng, mà còn trông thấy rõ biểu cảm trên mặt Vệ Lăng.
Lạnh quá, so với tuyết đọng bên ngoài còn lạnh hơn.
Tần Thanh Man biết Vệ Lăng tức giận, mà còn là vô cùng tức giận.
"Thanh Man." Xe Jeep một đường thông suốt, lái đến trước mặt Tần Thanh Man thì dừng lại, sau đó Vệ Lăng cả người lạnh lẽo bước xuống xe ôm lấy Tần Thanh Man.
Cái ôm rất chặt, chặt đến mức như muốn khảm Tần Thanh Man vào sâu trong máu thịt của mình vậy.
Vệ Lăng ở sư đoàn nhận được tin Tần Thanh Man gặp nguy hiểm ở nông trường Hồng Kỳ, lập tức xin chỉ thị của đại đoàn trưởng, đem theo quân nhân vội vàng tới đây.
Xe Jeep lái nhanh, cho nên tiến vào nông trường sớm hơn xe tải khoảng một phút.
Vệ Lăng mới ôm Tần Thanh Man chưa tới một phút, chiếc xe tải lần lượt nối đuôi nhau tiến vào nông trường. Xe vừa dừng lại, quân nhân mang trên mình vũ trang đầy đủ từ trong xe lập tức nhảy xuống, trong tay mỗi vị quân nhân đều đang cầm súng.
Phương Minh Kiệt cùng với tất cả mọi người trong nông trường đều dọa cho một trận.
"A… A Lăng." Lúc này, trông thấy nhiều quân nhân như vậy, Tần Thanh Man cũng hoàn hồn, sau khi hoàn hồn cô nhanh chóng nhẹ giọng nhắc nhở bên tai Vệ Lăng một tiếng.
"Ừm."
Vệ Lăng buông Tần Thanh Man ra, vẻ mặt tự nhiên, quay người đối diện với tất cả mọi người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận