Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 392 -




"Thấy chưa, chị không trả lời vậy thì chắc chắn chính là trong lòng có nhớ rồi."
Sở Sở vui vẻ cười ha ha.
Kết quả là cười rạng rỡ quá, động đến vết thương ở trên mặt, lập tức cau mày xuýt xoa mấy tiếng.
"Thấy chưa, đây chính là hậu quả của việc ăn nói linh tinh đấy, hừ."
Tần Thanh Man ngoài miệng nói đùa trêu chọc đứa nhỏ, nhưng vẫn vén rèm cửa sổ, đứng dậy kiểm tra vết thương ở trên mặt cho cậu bé.
Hôm qua trở về cô đã xoa mặt cho cậu bé bằng dầu trà rồi.
Dầu trà chứa rất nhiều vitamin tự nhiên, vừa có thể sát trùng, cũng có thể làm đẹp, hơn nữa còn có thể chữa trị trầy da và các loại sẹo khác như sẹo rỗ, sẹo vết thương,...
Cho nên khi trở về, Tần Thanh Man đã bôi dầu trà lên mặt cho đứa nhỏ ngay, sau khi tắm xong, lại bôi thêm lần nữa, làn da trải qua một đêm phục hồi, đã bớt sưng tấy, chỉ còn lại vài vết trầy xước nho nhỏ, vừa nãy chỉ là do Sở Sở cười khoa trương quá, cho nên mới động đến những vết trầy này.
"Chị ơi, em đau."
Sở Sở bụm mặt, tội nghiệp nhìn về phía Tần Thanh Man.
Thật ra mặt cậu cũng không đau đến như thế, chỉ là cậu lo Tần Thanh Man sẽ xử lý mình cho nên mới đau một mà kêu thành mười như vậy.
Tần Thanh Man đã cẩn thận kiểm tra mặt của đứa nhỏ, đương nhiên biết tình trạng thực tế là như thế nào, dùng ngón tay chọc chọc lên trán của cậu bé, nói: "Đau thì đừng nói lung tung nữa, ngoan ngoãn nằm ngủ thêm lúc nữa, sau khi rời giường chị lại bôi dầu trà cho em."
"Chị ơi, em muốn rời giường. "
Sau khi nói xong câu đó, Sở Sở giải thích thêm một câu: "Chị, em đã đồng ý với anh rể mỗi ngày đều phải đúng giờ rèn luyện rồi."
Tần Thanh Man nghiêm túc nhìn Sở Sở một lúc rồi mới gật đầu: "Được, rời giường."
Cô cũng phải dậy thôi, không thể nào đến đứa nhỏ cũng đã rời giường rồi mà cô vẫn còn nằm ì ra đấy, như vậy không hay lắm đâu.
"Chị, chị thật tốt."
Sở Sở vui vẻ bổ nhào lên người Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man thấy cậu bé không hề có một chút ám ảnh tâm lý nào mới chính thức yên tâm, có lẽ đứa nhỏ nhà bọn họ trời sinh đã gan dạ hơn so với những đứa trẻ thông thường khác, không bị người chết ảnh hưởng tới.
Với suy nghĩ như vậy, Tần Thanh Man dẫn theo Sở Sở rời giường.
Phòng trong, phòng ngoài, hai cái bếp lò lại lần nữa được đốt cháy hừng hực, sau khi rửa mặt xong, hai chị em mỗi người tự làm chuyện của mình, Sở Sở dựa theo sự hướng dẫn của Vệ Lăng mà đứng tấn, Tần Thanh Man thì ra giếng múc nước đổ vào trong chum ở gian chính.
Nước ở sẵn trong chum, lúc nào cần đến cũng sẽ tiện hơn.
Chum nước của nhà họ Tần cũng không tính là nhỏ, Tần Thanh Man phải mất đến nửa tiếng mới có thể khó khăn đổ đầy được chum nước, đổ đầy nước xong, cả người cô mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại.
Giờ khắc này, cô nhớ nước máy của thời hiện đại biết bao.
Chỉ cần đặt ống dẫn nước, mở vòi một cái là có nước ngay, dùng như thế nào thì dùng, vô cùng thuận tiện.
Đáng tiếc bây giờ vẫn chưa có điều kiện tiện lợi này.
Tại lúc Tần Thanh Man đang đấm lưng cảm thán, Sở Sở thất thểu từng bước "nhe nanh múa vuốt" đi ra từ phòng phía tây.
Đây chính là di chứng của việc luyện đứng tấn, chờ sau này quen rồi, sẽ không bị ảnh hưởng như vậy nữa.
Hai chị em đối mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy được nỗi khổ của người kia.
"Chị ơi, chị đợi em lớn thêm chút nữa, lớn hơn rồi, chum nước trong nhà sẽ do em phụ trách." Sở Sở thương chị gái vất vả.
"Được, chị chờ em trưởng thành."
Tần Thanh Man bị sự hiểu chuyện của đứa nhỏ làm cho cảm động đến mức nở hoa trong lòng.
Thời gian ủ đông tránh rét không có việc gì quan trọng phải làm cả, ăn sáng xong, Tần Thanh Man lại tiếp tục ngồi bên cạnh bếp lò trong phòng phía tây đan áo len cho Vệ Lăng, Sở Sở thì ngồi xổm trên đất chơi trò chơi.
Cậu bé còn nhỏ, thấy cái gì cũng hiếu kỳ, trò chơi một người chơi đơn giản thôi cũng có thể chơi rất lâu, thậm chí chơi chán rồi còn dẫn theo hai con ngỗng chạy tung tăng một vòng trong sân. Nếu không có tuyết rơi, thời tiết đẹp, sẽ dẫn ngỗng vào trong đồn đi dạo.
Từ hôm qua khi người dân trong đồn đến nông trường Hồng Kỳ giúp đỡ Tần Thanh Man, lúc bọn họ trở về Sở Sở đã bắt chuyện được với vài bạn nhỏ.
Sự vừa ý nhau trong đám trẻ vô cùng đơn giản, cũng rất dễ hòa đồng.
Sở Sở ở nhà chơi chán rồi cho nên nói với Tần Thanh Man một tiếng, sau đó đem theo hai con ngỗng ra khỏi nhà.
Vừa ra cửa không lâu, gặp ngay một đứa nhỏ thân quen.
"Sở Sở, bạn dắt ngỗng đi dạo à?"
Đứa trẻ tò mò nhìn hai con ngỗng trắng to lớn đằng sau lưng Sở Sở, hai con ngỗng trắng này của nhà họ Tần vô cùng nổi tiếng. Từ hồi hai con ngỗng bảo vệ Sở Sở khỏi việc bị mấy ông anh họ trong nhà bắt nạt, hai con ngỗng trắng của nhà họ Tần đã có địa vị rất cao trong lòng của đám trẻ con trong đồn.
Chúng nó đều tưởng tượng rằng nếu bản thân có hai con ngỗng uy phong lẫm liệt như thế, mang ngỗng ra đường đi dạo thì bản thân mình sẽ giống như một đại tướng quân đang dẫn theo quân lính vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận