Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 393 -




"Tam Mộc, đây là Đại Bạch, Tiểu Bạch." Sở Sở giới thiệu hai con ngỗng nhà mình với người bạn nhỏ.
"Oa, Sở Sở, Đại Bạch, Tiểu Bạch nhà bạn đẹp quá đi." Tam Mộc cũng là một đứa trẻ gan dạ, thấy Sở Sở giới thiệu hai con ngỗng với mình, cậu bé lại thật sự chạy tới, cũng không hề lo lắng hai con ngỗng sẽ mổ mông mình.
Điều này khiến cho người nhà của Tam Mộc xuyên qua kính cửa sổ trông thấy đều sợ đến toát cả mồ hôi.
Nhưng lại không dám gọi đứa nhỏ, sợ giọng nói của mình sẽ doạ hai con ngỗng.
Sở Sở nghe thấy có người khen ngợi ngỗng nhà mình, càng vui vẻ hơn, đắc ý nói: "Ngày nào tớ cũng lau lông trên người cho Đại Bạch và Tiểu Bạch đấy, bọn nó sạch sẽ lắm, sạch sẽ mới có thể càng ngày càng xinh đẹp."
Dù sao thì logic của trẻ con cũng không giống với người lớn, xinh đẹp với sạch sẽ có vẻ chẳng liên quan gì tới nhau, nhưng Sở Sở cứ cho rằng như vậy đấy.
"Tớ có thể sờ sờ Đại Bạch nhà bạn một chút không?"
Tam Mộc thật sự trông mà thèm đám ngỗng nhà Sở Sở, nhịn không được nhìn con ngỗng Đại Bạch to hơn một chút mà chảy nước miếng.
"Có thể sờ nha."
Sở Sở nắm lấy tay của Tam Mộc sờ lên cánh của Đại Bạch.
Điều này khiến cho cha ruột của Tam Mộc ở trong nhà suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, ôi chao, cái đứa con ngốc nghếch nhà mình, ngỗng nhà họ Tần chỉ có ở trước mặt người nhà họ Tần mới ngoan ngoãn thôi, đối với người ngoài thì hung ác lắm.
Cha ruột của Tam Mộc không đành lòng nhìn con trai mình bị ngỗng mổ thảm, dứt khoát nhắm chặt mắt lại, thế nhưng kết quả cũng không nghe thấy tiếng con trai kêu thảm thiết, ngược lại còn nghe được tiếng cười vui vẻ của con mình.
Mở mắt, cha ruột Tam Mộc lén lén nhìn sang.
Con trai không chỉ không bị ngỗng mổ, mà hai con ngỗng nhà họ Tần còn rất ngoan ngoãn cho sờ lông.
"Anh ấy à, cứ thích nghĩ nhiều, ngỗng nhà họ Tần có linh tính, sẽ không làm thương những người tâm địa thiện lương đâu." Mẹ ruột của Tam Mộc vừa đan áo len vừa trêu chồng mình, cô ấy không lo Tam Mộc sẽ gặp nguy hiểm.
Bởi vì cô ấy tin Sở Sở chắc chắn có thể quản lý tốt ngỗng nhà mình.
"Hai con ngỗng này xem ra thực sự rất có linh tính." Cha ruột Tam Mộc đã bị vợ mình thuyết phục rồi, sau đó khoác áo bông lên mở cửa đi ra.
"Anh đi đâu vậy?" Mẹ Tam Mộc thuận miệng hỏi một câu.
"Anh ra ngoài đi dạo một chút, hai ngày nay tuyết không rơi, anh đi xem xem mọi người có thái độ gì đối với việc lên núi, với lại hỏi xem bác thợ săn già có thời gian lên núi hay không." Cha Tam Mộc trả lời vợ mình một câu rồi đi ra ngoài, khi đi ngang qua bên người Sở Sở và con trai mình, anh ấy nhìn hai con ngỗng nhà họ Tần một chút, nhớ tới lời của vợ, "ngứa tay" sờ lên cánh của Tiểu Bạch một cái.
"Cạc cạc cạc…"
" Á… cứu mạng…"
Theo tiếng kêu bất mãn của hai con ngỗng, cha của Tam Mộc bị đuổi đến kêu cha gọi mẹ.
Một màn này không chỉ làm giật mình những người không biết gì cả như Tam Mộc và Sở Sở, còn kinh động đến mẹ của Tam Mộc, mẹ Tam Mộc xuyên qua cửa sổ nhìn thấy chồng mình bị hai con ngỗng nhà họ Tần đuổi theo, mất cả buổi mới phun ra được một câu: "Cái tên ngốc này."
Cái tên ngốc là cha Tam Mộc kia bị hai con ngỗng đuổi chạy khắp đồn, làm cho tất cả mọi người đều được xem trò cười một cách thỏa mãn.
Sở Sở và Tam Mộc cũng chạy theo ở phía sau.
"Sở Sở, cha tớ sẽ không bị Đại Bạch, Tiểu Bạch nhà bạn mổ đâu nhỉ." Tam Mộc vừa chạy vừa lo lắng hỏi Sở Sở, người bị ngỗng đuổi chính là cha của cậu bé, cậu bé thật sự rất quan tâm đến sự an nguy của cha mình.
"Không sao đâu, Đại Bạch, Tiểu Bạch bị nhốt ở trong nhà quá lâu nên có chút hưng phấn, cho nên bọn chúng mới đuổi theo cha bạn, sẽ không mổ thật đâu." Sở Sở thấy rất rõ ràng, dựa vào kinh nghiệm ở cùng hai con ngỗng nhà mình của cậu, cậu có thể nhìn ra được vẻ mặt vui vẻ dưới lớp lông của hai chú ngỗng này.
"Vậy thì tốt, tớ yên tâm rồi."
Tam Mộc giống cha cậu bé, đều là người không để ý nhiều, nghe thấy Sở Sở nói hai con ngỗng sẽ không mổ cha mình, cậu bé lập tức tin ngay.
Thậm chí còn vui vẻ khí thế ở sau lưng hô to với cha mình: "Cha ơi, cố gắng chạy nha."
Cha Tam Mộc không hề biết mình đang bị ngỗng "chăn": Đứa con bất hiếu này!
"Cạc cạc cạc…" Đại Bạch, Tiểu Bạch hưng phấn đuổi theo, dứt khoát vỗ đôi cánh to lớn, nếu xòe rộng ra cộng lại cũng phải đến trên dưới một mét rưỡi.
Tiếng phành phạch vang lên, tuyết đọng trên mặt đất bị thổi tung, bay khắp trời.
Hai con ngỗng của nhà họ Tần chưa từng được cắt cánh, hai chiếc cánh xòe ra là tới một trận vỗ mạnh, dưới sự gia tăng của tốc độ ai ngờ hai chân lại cách khỏi mặt đất nửa bay lên, vừa bay lên trong nháy mắt đã vượt qua được cha của Tam Mộc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận