Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 397 -




Trên núi bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của cái hồ nước nóng kia dẫn đến làm thay đổi hệ sinh thái, đàn sói của Tiểu Hắc có khả năng muốn di cư trước Tết, lúc này Tiểu Hắc tới tìm mình có lẽ là muốn từ biệt, còn có một khả năng nữa chính là từ bỏ sự nuôi dưỡng với nhóc sói đen kia.
Vị trí sói đầu đàn chỉ có một, nhóc sói đen từ khi mới sinh ra đã yếu ớt hơn so với nhóc sói còn lại, loại trường hợp này sẽ dẫn đến xuất hiện tình trạng chọn lọc tự nhiên.
Nhóc sói đen trở thành đứa bị bỏ rơi.
Giờ khắc này, Tần Thanh Man đã cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới động vật một cách sâu sắc, trong lòng cô đột nhiên trở nên run rẩy, không phải bởi vì lạnh mà là bởi vì phản ứng tự nhiên.
"À huuuuuuuú ——"
Tại lúc Tần Thanh Man không biết mình đã đứng được bao lâu, ở ngọn núi phía xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng sói tru dai dẳng, tiếng tru mang theo tình cảm ly biệt mang mác, nương theo tiếng tru này còn có một tiếng tru của con sói khác.
Sống mũi Tần Thanh Man đột nhiên trở nên chua xót.
Cô biết hai tiếng sói tru này đại diện cho điều gì, là Tiểu Hắc cùng với vợ nó đang tạm biệt cô và nhóc sói đen.
"Áu — Áu —— À hu---"
Nhóc sói đen đang chơi vui vẻ với Sở Sở ở phòng phía tây đột nhiên lao ra trong sân, đối với nơi phát ra tiếng sói tru mà à hú à hú đáp lại.
Đồn Kháo Sơn yên tĩnh, không có tiếng chó sủa vang lên.
Thời đại này mọi người chỉ có thể miễn cưỡng nuôi sống mình, đương nhiên sẽ không có ai dư thừa lương thực để nuôi chó cả, mấy con chó của nhà thợ săn ở trong đồn cũng đều theo đoàn người Trịnh An Quốc lên núi săn bắt rồi, cho nên buổi tối ở đồn Kháo Sơn mới yên lặng như vậy.
Yên lặng một cách quá đáng.
Hai con ngỗng của nhà Tần Thanh Man từ lúc Tiểu Hắc đến đã bắt đầu ngồi xổm, rúc đầu thật sâu vào trong cánh run lẩy bẩy.
Ngỗng có dữ thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là ngỗng.
Khi đối diện với sói liền có sự áp chế tự nhiên từ trong máu, bọn nó sợ sói, không dám kêu lên cũng không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể theo bản năng tự bảo vệ mình khỏi sự chú ý của sói.
"À huuuuuuuú ——"
Tiếng sói tru truyền đến lần nữa tựa như càng xa hơn, có thể thấy được đám sói Tiểu Hắc đã thật sự rời đi.
"Áu —— áu —— áu ——"
Nhóc sói đen nóng ruột chạy vòng vòng quanh sân nhà Tần Thanh Man, nhưng bất kể là chạy như thế nào, nó cũng không chạy xa được.
Bởi vì chân nó thật sự rất ngắn.
Chỗ tuyết đọng sâu, nhóc sói non chạy tới có thể bị chôn nửa người vào trong đó.
"Áu —— Áu ——" Nhóc sói vừa sốt ruột liền không ngừng nhảy lên, trong miệng cũng không ngừng rên rỉ.
"Chị."
Sở Sở không biết đã đứng bên người Tần Thanh Man từ lúc nào.
Tần Thanh Man vươn tay xoa xoa đầu cậu bé.
"Nó…….Nó là sói đúng không?" Sở Sở mặc dù chưa từng được tận mắt nhìn thấy sói, nhưng có thế nghe ra tiếng kêu, tiếng sói tru rõ ràng khiến cậu hậu tri hậu giác biết được thân thế thật sự của nhóc sói con.
"Ừm, nó là sói."
Tần Thanh Man cũng không định giấu diếm cậu bé.
"Nó …….nó bị cha mẹ bỏ rơi rồi sao?"
Sở Sở nhìn nhóc sói con sốt ruột nhảy dựng ở trong tuyết, cảm thấy sống mũi ê ẩm.
Tần Thanh Man không biết phải trả lời Sở Sở như thế nào, suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng: "Nó không bị cha mẹ bỏ rơi, cha mẹ nó phải di cư đến một nơi rất xa, hai con non không dễ chăm sóc, cho nên liền để lại một con cho chị chăm sóc."
"Chúng ta phải giữ nó lại sao chị?"
Trên mặt Sở Sở là vẻ mặt xoắn xuýt.
Cậu biết sói đáng sợ đến nhường nào, rất nhiều người lớn ở trong đồn thường dọa trẻ nhỏ rằng nếu như không nghe lời sẽ vứt vào núi cho sói ăn.
Cho nên Sở Sở biết sói có thể ăn thịt người.
Tần Thanh Man biết tâm tình của Sở Sở, cũng không tự ý quyết định ngay, mà nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn nuôi nó không?" Nếu như Sở Sở thật sự sợ, vậy thì nhà bọn họ cũng sẽ không nuôi nhóc sói con này nữa, chuyện sinh tồn của nhóc sói cứ để cho Vệ Lăng nghĩ cách.
Tiểu Hắc sở dĩ đem nhóc sói con phó thác cho mình, cô tin chắc rằng cũng có một phần nguyên nhân là bởi vì Vệ Lăng.
Dù sao thì Vệ Lăng cũng là người mà Tiểu Hắc quen biết đầu tiên, đồng thời cũng là người nó tin tưởng nhất.
Sở Sở lại bởi vì sự do dự của Tần Thanh Man, mà nhìn nhóc sói con vẫn còn đang sốt ruột rên hừ hừ trong tuyết, nói: "Chị ơi, nếu chúng ta không nuôi nó, có phải nó sẽ không thể sống nữa phải không?"
"Con sói non này còn chưa dứt sữa, vẫn chưa thể tự mình đi săn để sống sót."
Tần Thanh Man chỉ có thể trả lời Sở Sở như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận