Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 425 -




“Đúng thế, nói bọn tôi ghen tị, người nhà họ Vạn mấy người giữ chút mặt mũi đi được không, coi như Tần Thanh Man không có quan hệ huyết thống với bọn tôi thì thế nào, cô ấy sống là người của đồn Kháo Sơn bọn tôi, chết cũng là quỷ của đồn Kháo Sơn bọn tôi, bọn tôi hiển nhiên có quan hệ.”
“Người nhà họ Vạn mấy người cho rằng người đồn Kháo Sơn bọn tôi đều giống mấy người sao, mỗi ngày trong mắt chỉ có lợi ích, ngày nào thế lực người ta có còn chưa mất, mấy người ngày nào cũng thích tính toán suy nghĩ tới người ta, mới rơi vào kết cục hiện tại, tôi nói, chính là đáng đời.”
“Đúng, chính là đáng đời.”
“Nhà mấy người ăn của nhà họ Tần người ta, lấy của nhà họ Tần người ta, quay đầu lại còn bắt nạt người nhà họ Tần, ông trời cũng không nhìn nổi, hiện tại mấy người đã chịu quả báo, thật là đáng đời, đáng đời ăn phân ăn nước tiểu làm việc bẩn, việc mệt nhọc.”
“Quản quan hệ bọn tôi với Tần Thanh Man như thế nào, đó là chuyện của bản thân bọn tôi, mấy người ai nấy ăn no rảnh rỗi, hoàng đế chưa vội thái giám đã vội, vung gậy làm thái giám, đáng tiếc cũng không có ai niệm tình mấy người, cần gì phải làm ra vẻ khôn ngoan.” Hứa Liên Hoa thấy con gái bị ức hiếp, cũng không nhịn được lửa giận trong lòng.
“Bà mắng ai là thái giám?”
Người trong đồn đã tức giận rồi.
“Ai nổi nóng chính là người đó!” Vạn Lâm cũng không chịu thua, có Hứa Liên Hoa làm chỗ dựa, cô ta tranh cãi cũng hăng hái.
“Một đứa con gái chưa chồng biết thái giám là cái gì?”
“Nói không chừng còn hiểu hơn chúng ta!”
Nếu Vạn Lâm không tiếp lời, người của đồn Kháo Sơn cũng chỉ sỉ vả một chút là xong việc, kết quả người nhà họ Vạn rơi vào bước này còn lên mặt tự cao tự đại, rất nhiều người nhìn không vừa mắt trực tiếp mắng.
Dẫu sao trong đội ngũ quét tuyết không chỉ có đồng chí nam, cũng có một số đồng chí nữ thay người nhà quét tuyết.
Đồng chí nữ đều đã kết hôn rồi, không quan tâm cãi nhau với một cô gái chưa chồng chút nào.
Dù sao người mất mặt cũng không phải bọn họ.
Một viên đá làm dậy sóng mặt hồ, mọi người anh một câu tôi một lời lên tiếng bất bình thay chị em Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man biết người nhà họ Vạn đến đồn Kháo Sơn nhận lỗi xin lỗi là nhờ Tam Mộc chạy đến nhà báo tin.
Tam Mộc bốn tuổi, thể chất tốt, đầu cao hơn bạn cùng lứa một chút, cũng cao lớn hơn Sở Sở năm tuổi, cậu bé vốn đi gọi cha mình về nhà ăn cơm, kết quả nhìn thấy một đám người vây người nhà họ Vạn ở giữa đồn cãi nhau, cậu bé đảo mắt một vòng liền quay người chạy đến nhà họ Tần.
Tần Thanh Man không ngờ tới người nhà họ Vạn còn chưa đến kia chọc mình ghét đã bị mọi người ngăn ở trong đồn rồi.
Cho Tam Mộc một ít quả hạch, lại cho hai viên kẹo sữa thỏ trắng, cô mới mặc áo bông vào.
Trước khi ra ngoài dặn dò Sở Sở: “Em ở nhà với Đô Đô, chị đi xem thử rồi về.”
“Em biết rồi, chị.” Sở Sở bế Đô Đô nhìn bóng lưng Tần Thanh Man quyến luyến không thôi, thực ra cậu cũng muốn đi xem náo nhiệt.
“Cô Thanh Man, cô nhớ nói với cha cháu mẹ cháu bảo ông ấy nhanh chóng về nhà ăn cơm nha.” Tam Mộc có người bạn nhỏ chơi cùng cũng không định đi gọi cha cậu bé về nhà ăn cơm nữa, dứt khoát nhờ Tần Thanh Man chuyển lời.
“Được, cô nhất định truyền lời đến.”
Tần Thanh Man cười vẫy tay với Tam Mộc, sau đó bọc áo bông kín người đi trong đồn.
“Sở Sở, có phải cậu muốn đi xem náo nhiệt không?” Tam Mộc là một đứa trẻ không ngồi yên, nhìn ra suy nghĩ muốn ra khỏi nhà của Sở Sở, dứt khoát hỏi một câu.
“Chị tớ bảo tớ ở nhà.” Sở Sở nhìn Tam Mộc một cái.
Tam Mộc là đứa trẻ cậu chơi chung khá tốt ở trong đồn, nên rất tin tưởng.
“Chị cậu chính là bảo cậu trông chó con cho tốt, hay là chúng ta lén ở đằng xa xem một chút?” Tam Mộc đưa tay sờ sói con trong lòng Sở Sở, đức tính cậu bé giống cha, chính là nhìn thấy gì cũng thích đưa tay sờ một cái.
Sói con còn không cho Sở Sở sờ, sao chịu để Tam Mộc sờ.
Quay đầu, cái đuôi nhỏ lập tức vẫy mạnh.
“Phịch–” Tiếng quất lanh lảnh vang lên.
Tam Mộc và Sở Sở cùng lúc nhìn về cái tay gây chuyện của Tam Mộc.
Sói con vẫn còn nhỏ, dù sức có mạnh hơn nữa cũng không mạnh lắm, cú vẫy này chỉ vung tay Tam Mộc đỏ một chút.
“Đô Đô không thích người lạ sờ.” Sở Sở nhanh chóng ôm chặt Đô Đô, lo lắng Đô Đô nhào qua cắn Tam Mộc.
Dù sói con còn chưa mọc răng, nhưng rất hung hăng, nếu không trừng trị được Tam Mộc, đoán chừng sau này sẽ phát giận lên người cậu bé, để buổi tối có thể ngủ yên giấc, Sở Sở không thể không ngăn chặn khả năng Tam Mộc và Đô Đô đánh nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận