Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 426 -




Tam Mộc nghe Sở Sở nói như vậy, liếc nhìn Đô Đô rất tiếc nuối.
Sau đó tầm mắt lại sáng lên: “Sở Sở, chúng ta ra ngoài xem thử đi, trong đồn có lẽ náo nhiệt lắm, rất nhiều người vây quanh, chắc chắn rất thú vị.”
Tam Mộc là một đứa trẻ nhiều chuyện, Sở Sở cũng thích thu thập tin đồn.
Cuối cùng Sở Sở trải qua đấu tranh, đồng ý theo ra ngoài nhìn một cái.
Đều phải ra ngoài, vậy Đô Đô phải sắp xếp ổn thỏa, Sở Sở nhớ lại lần trước Đô Đô nghịch ngợm gây chuyện, có chút đau đầu, một con sói con có thể leo lên xà ngang, đừng nghĩ tới để nó một mình ở nhà mà không loạn.
“Cùng nhau dẫn đi đi, dù sao cho con cũng chạy không xa.”
Tam Mộc từng thấy sói con một lần, biết chân sói con ngắn cỡ nào.
“Ao uu—” Đô Đô cảm nhận được Sở Sở muốn ra ngoài, không chỉ gào lên, bốn cái móng vuốt cũng nắm chặt áo của Sở Sở, đầu còn chui thẳng vào ngực Sở Sở.
Đây hoàn toàn là dáng vẻ muốn đi theo ra ngoài.
“Vậy được, dẫn theo.” Cuối cùng Sở Sở đưa ra quyết định.
Bọc áo bông thật dày, Sở Sở nhét Đô Đô vào lòng, may mắn áo bông đủ lớn, cả người sói con vẫn có thể nhét vào.
Đây là lần đầu tiên sói con ra ngoài vào ban ngày.
Cơ thể Đô Đô béo ú chỉ lộ ra một cái đầu tròn vo chui ra khỏi cổ áo Sở Sở nhìn thế giới bên ngoài.
“Cậu đừng ồn ào, nếu ồn ào lần sau không mang cậu ra ngoài nữa.”
Sở Sở đóng cửa sổ rồi theo Tam Mộc đi ra ngoài, trước khi ra ngoài còn cố ý vỗ nhẹ cái mông Đô Đô cảnh cáo.
“Uuu---”
Đô Đô coi nhẹ lời cảnh cáo của Sở Sở, đôi mắt tròn vo tò mò ngắm nhìn thế giới mới.
Đều là băng tuyết, ngoài băng tuyết ra còn có rất nhiều nhà, những căn nhà này hoàn toàn không giống với cái mà nó nhìn thấy lúc sống trên núi, thậm chí nó có thể ngửi được rất nhiều mùi, có dễ ngửi cũng có khó ngửi.
Đủ loại mùi xen lẫn vào nhau, khiến cho mũi của nó không thoải mái lắm.
Sói con lén quẹt mũi lên cổ áo Sở Sở một cái, quẹt xong còn định hắt hơi một cái, lập tức hấp dẫn hai đôi mắt.
“Đô Đô, cậu không thể phát ra tiếng, bằng không chị gái phát hiện ra chúng ta đấy.”
Sở Sở nhỏ tiếng thương lượng với sói con.
Sói con kiêu ngạo ngẩng đầu, bập viên kẹo sữa thỏ trắng Sở Sở hối lộ mình vào trong miệng.
“Sở Sở, cậu đối xử với chó nhà cậu thật tốt?”
Ánh mắt Tam Mộc nhìn về phía sói con vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, kẹo sữa thỏ trắng Tần Thanh Man cho cậu bé cậu bé cũng không nỡ ăn, kết quả Sở Sở lại dùng kẹo đút cho chó, giờ phút này Tam Mộc cũng muốn làm chó của nhà họ Tần.
Sở Sở bị ánh mắt của Tam Mộc nhìn suýt chút nữa nổi da gà, đẩy mặt Tam Mộc ra xa một chút, giải thích: “Chị tớ nói ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng, tớ liền cho Đô Đô, Đô Đô còn chưa mọc răng.”
Lời này cũng nói ra để an ủi mình.
Sở Sở biết rõ nếu mình không cho sói con kẹo, sói con chắc chắn không chịu phối hợp với cậu.
Đây gọi là dùng trẻ làm mồi mới bắt được sói.
Lúc Tần Thanh Man chạy tới giữa đồn thật sự là vòng ngoài vòng trong đều là người.
Cô không nhanh chóng đi vào đám người, mà đứng tại chỗ yên lặng lắng nghe một chút, theo cuộc khẩu chiến của người trong đồn và Vạn Lâm, cô coi như hiểu ra vì sao người nhà họ Vạn này đến thăm, đồng thời cũng hiểu vì sao Vạn Lâm theo đến.
Bởi vì quá dễ đoán, lòng dạ Vạn Lâm không sâu, bị người ta oán giận mấy câu liền bớt kiêng dè, dù còn bị Vạn Lương áp chế, nhưng Tần Thanh Man là người thế nào.
Cô của đời sau từng tuyển vô số người, dựa vào một chút ý Vạn Lâm thỉnh thoảng lộ ra, cô liền hiểu được bọn người Vạn Minh Tích đến thăm ngoài muốn để mình thay đổi tình hình của bọn họ ở nông trường, còn định leo lên người trong quân đội của Vệ Lăng.
Đây là thấy mình gả cho Vệ Lăng đỏ mắt, cũng muốn Vạn Lâm gả cho một quân nhân.
Tần Thanh Man bật cười.
Vạn Lâm này lòng dạ vô cùng cao, không vừa ý người bình thường, đồn thời còn bị vợ chồng Vạn Minh Tích cưng chiều ra một ít bệnh công chúa.
Luôn cảm thấy tất cả mọi người đều phải vây quanh cô ta.
Cho nên Tần Thanh Man tuyệt đối sẽ không giới thiệu mấy người Đỗ Hoành Nghị cho Vạn Lâm biết, bọn người Đỗ Hoành Nghị nên gặp cô gái tốt hơn, mà không phải kẻ nịnh bợ Vạn Lâm người không có mệnh làm công chúa lại có bệnh công chúa.
Không sai, Vạn Lâm cũng là một kẻ nịnh bợ.
Sống chung với kẻ nịnh bợ, sao có thể có cha mẹ xấu sinh con tốt được.
“Nhường một chút, nhường một chút, con bé Thanh Man tới rồi.” Có người nhanh mắt nhìn thấy bóng dáng của Tần Thanh Man.
Trong nháy mắt, hiện trường vừa nãy còn ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Thanh Man.

Bạn cần đăng nhập để bình luận