Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 451 -




"Làm sao có thể chứ!" Vệ Lăng bày ra vẻ mặt hết sức vô tội, thậm chí còn cam tâm tình nguyện nhường lại vị trí của mình, rồi nói: "Đại đoàn trưởng, ngồi nào, mời ngài ngồi chỗ này, chỗ này ấm áp nhất, thích hợp để ăn cơm." Nói xong tiện tay giúp ủy viên chính trị Trương lôi Đỗ Hoành Nghị ra.
Về phần Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương, đã tự giác dâng ra một cái bánh bao thịt rồi.
Bốn cái bánh bảo bỏ đi một cái, coi như vẫn có lời.
Còn Đỗ Hoành Nghị thì thảm rồi.
Ngoan cố chống đối, cho nên bị Vương Thừa Bình và ủy viên chính trị Trương mỗi người gắp mất một cái bánh bao.
"Đại đoàn trưởng, ủy viên chính trị, các ngài bắt nạt một mình tôi." Đỗ Hoành Nghị vừa bảo vệ bánh bao của mình thật chặt chẽ, vừa chỉ trích Vương Thừa Bình và ủy viên chính trị Trương.
Ủy viên chính trị Trương không để ý Đỗ Hoành Nghị, ông ấy đang vui vẻ ăn bánh bao.
Bánh bao cho vợ của Vệ Lăng làm ăn rất ngon, so với bánh bao vợ ông ấy làm còn ngon hơn gấp vạn lần, đương nhiên, lời này ông ấy chỉ có thể nói ở trong lòng một chút, ông ấy không dám nói trước mặt vợ đâu, nói xong sẽ bị đánh đấy.
Ủy viên chính trị Trương bị vợ quản chặt trong lòng hơi sầu thảm, Vương Thừa Bình thì lại hung dữ trừng Đỗ Hoành Nghị một cái, dạy dỗ nói: " Vì sao cậu lại là người thảm nhất? Hiện tại tôi sẽ nói rõ nguyên nhân cho cậu biết, bởi vì cậu nói nhiều, tốc độ thì lại chậm, còn không đủ tự giác và linh hoạt, cho nên bị bắt nạt là đáng đời lắm."
Sau khi ngoan cố chống đối, Đỗ Hoành Nghị để lại trong lòng những giọt nước mắt hối hận.
Anh ấy sớm đã biết Vệ Lăng không có lòng tốt, quả nhiên, thực sự rất quá đáng, thế mà lại đi mượn tay đại đoàn trưởng và ủy viên chính trị để xử lý anh ấy.
Vệ Lăng thoả mãn uống nước nóng, "Lần sau nói ít đi một chút, mau chóng mà ăn cơm."
"Ò." Đỗ Hoành Nghị uất ức gật đầu.
Bốn cái bánh bao bị chia đi mất hai cái, chỗ còn lại căn bản không đủ để lấp no bụng anh ấy, Vương Thừa Bình và ủy viên chính trị Trương cũng không bạc đãi mấy người hiến ra bánh bao, đẩy màn thầu ở trong hộp cơm của mình cho mấy người.
"Cảm ơn đại đoàn trưởng và ủy viên chính trị."
Bị cướp đồ ăn còn phải đi cảm ơn người đã cướp đồ ăn của mình, kể là Đỗ Hoành Nghị hay là Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương đều cảm thấy có chút ấm ức.
Nói thật ra, nếu không có Vệ Lăng hỗ trợ, mấy người bọn họ vẫn có niềm tin đối chiến được với đại đoàn trưởng và ủy viên chính trị.
"Mau chóng ăn đi, lão Hồng đang trên đường tới đấy."
Vương Thừa Bình biết người bên cạnh mình đều là những người như thế nào, vô cùng thân thiện nhắc nhở một câu.
Lần này, ủy viên chính trị Trương cũng không còn ăn bánh bao một cách nho nhã nữa, Đỗ Hoành Nghị cũng không tiếp tục oán trách nữa, tốc độ ăn uống của mọi người cũng tăng nhanh lên mấy phần.
Cuối cùng khi Hồng Vỹ của bộ phận hậu đẩy mở cửa phòng làm việc ra, gặp được chính là một loạt các khuôn mặt không có biểu cảm gì cả.
Hồng Vỹ hít hít mũi.
Ngoại trừ mùi thịt kho tàu, còn có mùi của bánh bao, cũng vẫn chưa tản hết mùi.
"Lão Hồng, ông tới hơi chậm rồi." Vương Thừa Bình vui vẻ hí hửng nhìn cấp dưới cũ của mình.
"Ủy viên chính trị, ông tính kế tôi à?" Hồng Vỹ không thể tin nổi nhìn về phía ủy viên chính trị Trương, ông ấy rõ ràng có thể tan làm đúng giờ để đến tìm Vệ Lăng, kết quả trước lúc sắp tan làm ông ấy nhận được lệnh điều động vật tư, cứ chậm trễ như vậy, cho nên hiện tại chỉ có thể ngửi mùi."
Ủy viên chính trị Trương có thể ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Vương Thừa Bình, thì làm sao có thể bị một câu nói của Hồng Vỹ làm cho hổ thẹn được, giả ngu nói: "Đâu có đâu."
Hồng Vỹ:.........Tức quá.
Đỗ Hoành Nghị, Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương mắt nhìn mũi mũi nhìn tim coi như mọi chuyện không liên quan gì đến mình.
Loại cấp bậc chiến đấu này, bọn họ không dám tham gia vào đâu.
Vệ Lăng lý trí nhường lại phòng làm việc của mình, đi tới phòng làm việc của Đỗ Hoành Nghị ở sát vách.
Về phần phòng bên cạnh xuất hiện cái gì bọn họ cũng không biết đâu.
Hơn 6 giờ tối, Vệ Lăng tan làm, nhưng hắn không rời khỏi sư bộ ngay lập tức, mà đi đến quân đoàn của mình kiểm tra một vòng, gần 7 giờ mới lái xe trở về đồn Kháo Sơn, vào cái giờ này, trời đã tối đen từ sớm rồi.
Chẳng qua sư bộ cách đồn Kháo Sơn cũng không xa, Vệ Lăng chỉ cần lái xe 10 phút là đã về đến nhà.
Còn chưa vào cổng, hắn đã trông thấy đèn băng đã thắp nến ở bên dưới mái hiên.
Nhìn tia sáng chiếu rọi đèn băng trong suốt lấp lánh như pha lê, biểu cảm trên mặt Vệ Lăng dịu dàng đi rất nhiều, khuôn mặt anh tuấn cũng phấn chấn hơn một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận