Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 461 -




"Thanh Man, quen được cô thực sự là một điều tuyệt vời."
Hoàng Uyển Thanh vẫn luôn nín nhịn sự tủi thân cuối cùng cũng nhịn không được lao tới ôm chặt lấy Tần Thanh Man.
Nói ra thì Tần Thanh Man còn nhỏ hơn cô ấy 2 tuổi, nhưng lại cẩn thận chăm sóc cô ấy giống y như một người chị gái, điều này khiến cho một cô gái chỉ dựa vào lòng nhiệt huyết mà đi tới mảnh đất này như Hoàng Uyển Thanh cảm nhận được sự yêu thương và ấm áp.
"Ở bên ngoài, tôi cũng chẳng giúp cô được bao nhiêu, cô phải tự mình kiên cường lên, đừng để người khác dễ dàng bắt nạt, con người ấy à, đa số đều là sợ mạnh hiếp yếu, cô càng cứng rắn, thì người khác cũng sẽ không dám tùy ý bắt nạt cô."
Tần Thanh Man vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Hoàng Uyển Thanh.
Thân thể kiếp này của cô nhỏ tuổi hơn một chút so với Hoàng Uyển Thanh, nhưng trước khi xuyên tới đây Tần Thanh Man đã hai mươi lăm tuổi rồi, từ nhỏ đã phải chăm sóc em trai em gái, cô đã hình thành thói quen chăm sóc người khác, đương nhiên, người cô chăm sóc cũng phải do cô tự mình bằng lòng muốn chăm sóc mới được.
Nếu như không bằng lòng, sẽ không ai có thể cảm nhận được một chút ấm áp nào từ trên người cô cả.
"Có phải đói bụng rồi hay không, nào đến đây, ăn một chút đồ trước đã." Tần Thanh Man kéo Hoàng Uyển Thanh ngồi xuống, hộp cơm lúc trước đặt trên bếp lò, nhờ than trong bếp đã được đốt lên, cho nên bánh bao cũng đã được hâm nóng xong.
Hoàng Uyển Thanh được Tần Thanh Man kéo ngồi xuống rồi mới phản ứng lại, mình vẫn chưa làm trọn được chức trách của người chủ nhà.
Nhanh chóng đứng dậy đi rót nước nóng cho Tần Thanh Man.
Cốc thì có để rót đấy, nhưng lại không đun nước sôi để rót.
Hoàng Uyển Thanh vốn dĩ có tự mang theo ấm đun nước, nhưng lúc chuyển ký túc xá lại không tìm thấy nữa, cô ấy biết là có người ở trong ký túc xá cũ đã giấu đi rồi, không muốn cãi nhau với người khác, cô ấy cũng không làm ầm lên, mà chỉ mang theo những thứ khác của mình chuyển đến ký túc xá mới.
Những lúc chỉ có một mình, uống nước cũng không cần phải chú trọng như vậy, nhưng những lúc có khách tới, Hoàng Uyển Thanh mới biết như vậy không thuận tiện đến nhường nào.
Đến chén nước thôi cô ấy cũng không có cách nào để mời bạn bè uống cả.
"Cái kia…….." Hoàng Uyển Thanh muốn giải thích.
Tần Thanh Man biết nỗi khó xử của Hoàng Uyển Thanh, quan tâm tiếp lời: "Uyển Thanh, đừng bận rộn nữa, giữa mùa đông lạnh, tôi cũng không cảm thấy khát, cô mau chóng tới ăn bánh bao đi, giờ mà còn không ăn thì lát nữa sẽ bị nóng quá đấy."
"Ài, tôi tới đây."
Hoàng Uyển Thanh thở dài một hơi, nhanh chóng đi tới ngồi bên người Tần Thanh Man nhỏ giọng nói chuyện.
Cô ấy cũng không nói tới nỗi khó xử của mình.
Mặc dù Tần Thanh Man đã tận mắt nhìn thấy cô ấy quét dọn vệ sinh ở trong chuồng trâu, nhưng Hoàng Uyển Thanh cũng không nghĩ đến chuyện lợi dụng Tần Thanh Man để giúp mình, bởi vì cô ấy biết Tần Thanh Man chỉ là một thôn dân bình thường của đồn Kháo Sơn, nếu như cô ấy mở lời, thì người giúp đỡ chắc chắn chính là Vệ Lăng.
Hoàng Uyển Thanh không muốn nợ ân tình của Vệ Lăng.
Kể từ khi biết được chị họ mình tính kế mình và Vệ Lăng, mỗi khi đối mặt với Vệ Lăng, Hoàng Uyển Thanh luôn cảm thấy hơi chột dạ.
Tần Thanh Man thấy Hoàng Uyển Thanh không phàn nàn với mình chuyện công việc trong nông trường, cũng không hề nói đến chuyện Triệu Thiên Thành dây dưa, vừa nghĩ liền đoán ra được sự cố kỵ của Hoàng Uyển Thanh, cô cũng không nói gì cả.
Chỉ nói với Hoàng Uyển Thanh những chuyện mới mẻ ở đồn Kháo Sơn, còn nói về Sở Sở và Đô Đô.
Những chuyện nói đến đều là chuyện trong nhà.
Hoàng Uyển Thanh lại nghe đến vô cùng hăng say, đôi mắt to tròn vui vẻ đến mức cong hết cả lên.
Thời gian bất tri bất giác đã trôi qua rất lâu, chờ Hoàng Uyển Thanh ăn xong bánh bao, nghe xong chuyện về đồn Kháo Sơn mà Tần Thanh Man kể, Hoàng Uyển Thanh mới bất chợt giật mình phát hiện ra được thời gian trôi qua, sau đó nhanh chóng đứng dậy ngại ngùng nói: "Thanh Man, xin lỗi nhé, tôi phải đi quét dọn chuồng trâu đây, chị Mỹ Cầm đã quét giúp lâu như vậy rồi, suýt chút nữa thì tôi quên mất luôn."
"Ừm, thời gian cũng không còn sớm nữa, đúng là phải đổi với chị Mỹ Cầm rồi." Tần Thanh Man cũng đứng dậy theo Hoàng Uyển Thanh.
Bọn họ những ngày này thường tối sớm, tuy nói nông trường Hồng Kỳ cách đồn Kháo Sơn không tính là xa lắm, nhưng cô đã đồng ý với Sở Sở sẽ về nhà trước khi trời tối rồi.
Trong nhà chỉ có Sở Sở và nhóc sói con, Tần Thanh Man cũng không yên tâm lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận