Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 464 -




"Đồng chí Tần, tôi……."
Triệu Thiên Thành thấy thái độ của Tần Thanh Man đối với mình vẫn còn khá ổn, lập tức chấn động trong lòng, muốn giải thích chuyện mình theo đuổi Hoàng Uyển Thanh.
Tần Thanh Man không muốn để Hoàng Uyển Thanh biết quá nhiều, mở lời trước Triệu Thiên Thành một bước: "Đồng chí Triệu Thiên Thành, tôi đã từng nghe cha anh nói về anh rồi, anh là một người tích cực làm việc, là một chàng trai lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui."
Triệu Thiên Thành nghe hiểu ám chỉ của Tần Thanh Man.
Nhanh chóng lên tiếng trả lời: "Tôi cùng với ba người Vương Cát mùa đông ít việc, cho nên vẫn luôn ở trong nông trường giúp đỡ các đồng chí khác làm việc, vừa hay nhìn thấy công việc trong chuồng bò có hơi nhiều, vì vậy liền giúp một tay."
Hoàng Uyển Thanh nghe thế nào cũng cảm thấy Triệu Thiên Thành đang dối trá.
Cả nông trường có ai là không biết mấy người này cả ngày chẳng làm việc gì cả, chỉ đi loanh quanh lang thang ở trong nông trường, giống y mấy kẻ vô tích sự.
Lúc này nói ra những lời đàng hoàng như vậy, đúng là chém gió mà không biết ngượng.
Triệu Thiên Thành đối diện với sự xem thường của Hoàng Uyển Thanh, cũng không giải thích cái gì cả, bây giờ anh ta chỉ muốn trước tiên bước qua được cửa ải của Tần Thanh Man là được rồi.
Tần Thanh Man mặc dù cảm thấy Triệu Thiên Thành không cần phải xử lý đặc biệt, nhưng cũng không muốn cứ bỏ qua cho anh ta dễ dàng như vậy, anh ta đã thả ra cái cớ như vậy, cô đương nhiên sẽ thuận cột mà trèo lên.
Thế là vừa cười vừa nói: "Đồng chí Triệu Thiên Thành đúng là một đồng chí tốt, vì dân phục vụ, tôi cũng cảm thấy công việc ở chuồng bò chỉ có mấy người làm như vậy đúng là có hơi nhiều, 3 đồng chí các anh nếu công việc nhàn nhã, mỗi ngày có thể bớt ra một chút thời gian đến đây giúp đỡ mọi người, mọi người đều đang chung tay xây dựng đất nước xã hội chủ nghĩa, đóng góp thêm một viên gạch là nghĩa vụ của mỗi người trong chúng ta."
Một cái mũ lớn cứ như vậy mà chụp lên đầu Triệu Thiên Thành cùng với Vương Cát và Chu Thao.
Sắc mặt của mấy người Triệu Thiên Thành cũng thay đổi, nhưng lại hoàn toàn không dám từ chối.
Còn bắt buộc phải chấp nhận ngay trước mặt Tần Thanh Man: "Đồng chí Tần nói rất đúng, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, chúng tôi mỗi ngày đều sẽ đến chuồng bò giúp các đồng chí cùng nhau quét dọn."
Cứ như vậy, không còn là Hoàng Uyển Thanh hơn nữa.
Mà tất cả nhân viên làm việc ở chuồng bò đều được giảm bớt gánh nặng công việc.
Hoàng Uyển Thanh và các nhân viên làm việc ở trong chuồng bò khác đều trợn tròn mắt, đồng thời trong đầu mọi người đều không ngừng lóe lên một câu, cái tên Triệu Thiên Thành này không phải có vấn đề về đầu óc đấy chứ!!!
Triệu Thiên Thành đầu óc có vấn đề tội nghiệp nhìn về phía Tần Thanh Man.
Đáy mắt Tần Thanh Man hiện lên ý cười, sau đó chuyển tầm mắt đến trên mặt Hoàng Uyển Thanh, nói: "Uyển Thanh, hôm nay thời gian không còn sớm nữa, tôi phải trở về rồi, Sở Sở còn đang ở nhà một mình, hôm nào tôi lại đến thăm cô sau nhé."
"Được, được, Thanh Man, cô về sớm một chút đi."
Hoàng Uyển Thanh cảm thấy mình có hơi choáng váng, cô ấy dường như vẫn chưa làm rõ được nguyên nhân.
Trước khi đi, Tần Thanh Man nhìn thoáng qua Triệu Thiên Thành một cái, rồi mới cùng Trịnh Mỹ Cầm rời khỏi chuồng bò đi tìm Bao Thắng Lợi.
Bọn họ phải ngồi xe kéo của Bao Thắng Lợi để về đồn Kháo Sơn.
Dõi mắt nhìn Tần Thanh Man đã đi xa, Triệu Thiên Thành mới hổn hển thở dốc một hơi, sau đó xoa xoa mồ hôi ở trên trán, ném chổi xuống chạy đi ngay.
Triệu Thiên Thành chạy rồi, Vương Cát và Chu Thao chắc chắn cũng sẽ chạy theo.
"Đại ca, anh đi đâu đấy?" Chu Thao vừa đuổi theo vừa hỏi Triệu Thiên Thành.
"Đi tìm người đổi việc cho Hoàng Uyển Thanh!" Triệu Thiên Thành không muốn về sau ngày nào cũng phải lăn lộn ở trong chuồng bò, mới vừa quét dọn một lúc như vậy thôi, anh ta đã cảm thấy cả người đều là mùi hôi, tất cả đều là mùi phân bò.
Vương Cát nghe được lời của Triệu Thiên Thành liền sững người lại, hỏi: "Đại ca, đồng chí Tần vừa nãy đã nói rồi, để chúng ta giúp đỡ tất cả mọi người làm việc ở trong chuồng bò."
Triệu Thiên Thành mờ mịt dừng lại bước chân.
Anh ta làm sao lại xui xẻo như vậy chứ! Lẽ nào từ hôm nay trở đi đều phải quét dọn ở chuồng bò hay sao?
Bên trong chuồng bò, Hoàng Uyển Thanh trông thấy Triệu Thiên Thành vứt chổi rồi chạy đi ngay, lại càng thêm khẳng định ở trong lòng cái người này nhất định không nghĩ được chuyện gì tốt, rồi nhanh chóng nhặt chổi của mình lên, công việc nằm trong phạm vi làm việc của cô ấy vẫn còn chưa hoàn thành.
Cách đó không xa, Vạn Lương nhìn thấy thái độ của Triệu Thiên Thành đối với Tần Thanh Man lại thêm một lần cảm thấy hối hận đến xanh cả ruột.
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm như thế, lúc hối hận thì cũng đã muộn rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận