Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 466 -




"Đúng rồi, Triệu Thiên Thành không tìm ông sao?"
Lưu Hòa Xương cũng có con đường tin tức của mình, mặc dù Đoạn Chí Tân không nói đến chuyện Triệu Thiên Thành dẫn theo mấy người Vương Cát đi quét dọn chuồng bò, nhưng loại chuyện bất ngờ khiến người khác kinh ngạc như thế này gã làm sao có thể không biết tới được.
"Tìm rồi, Triệu Thiên Thành tới tìm tôi ngay lập tức."
Đoạn Chí Tân nghe Lưu Hoà Xương hỏi như vậy liền biết thông tin mà người ta biết có lẽ còn nhiều hơn mình, căn bản không thể nào giấu diếm được, cho nên thừa nhận ngay.
"Vậy sao ông không lập tức xử lý luôn." Lưu Hòa Xương ngờ vực nhìn về phía Đoạn Chí Tân.
Cái người họ Đoàn này rất lươn lẹo, thực tế mà nói, đối phương cũng không phải là người của mình, cũng không phải là người của Ngô Viễn Minh, coi như là người giữ vị trí trung lập, nhưng hôm nay xem ý tứ này của đối phương, có vẻ rõ ràng là đang lấy lòng mình.
Lưu Hoà Xương có hơi khó hiểu.
Gã cảm thấy mình chẳng có chỗ nào khiến đối phương cần phải lấy lòng cả , trừ khi…
Trong lòng Lưu Hoà Xương chợt động.
Đoạn Chí Tân cũng vẫn luôn quan sát biểu tình trên mặt của Lưu Hoà Xương, mặc dù vẻ mặt của Lưu Hòa Xương được khống chế khá tốt, nhưng ông ta vẫn nhạy bén cảm giác được Lưu Hoà Xương đã nổi lên lòng nghi ngờ, vội vàng nói rõ ra mục đích cuối cùng của mình.
"Đồng chí Lưu, tôi muốn xin chỉ thị của ông về vấn đề của Vạn Lương."
Lưu Hoà Xương lập tức hiểu rõ được tại sao hôm nay Đoạn Chí Tân lại có ý chủ động đầu nhập về phe mình, "Đồng chí Tần Thanh Man nhận Vạn Lương rồi à?"
Đoạn Chí Tân cẩn thận nhớ lại thông tin một chút, sau đó lắc đầu nói: "Không có."
"Vậy nên như thế nào thì cứ như thế đó thôi." Lưu Hoà Xương vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được Tần Thanh Man là người có tính cách như thế nào.
"Tôi hiểu rồi, tôi đi làm ngay đây."
Đoạn Chí Tân lấy được lời chắc chắn, yên tâm rời khỏi phòng làm việc của Lưu Hòa Xương.
Lưu Hoà Xương nhìn cánh cửa đã đóng lại, vẻ mặt có chút âm trầm, cái tên Đoàn Chí Tân này khá là to gan, thế mà dám tính kế đến trên đầu mình, có lời nói vừa rồi của mình, bất kể về sau Vạn Lương ở nông trường có kết quả như thế nào, Tần Thanh Man cũng sẽ không trách tội Đoạn Chí Tân.
Nghĩ đến điều này, Lưu Hoà Xương cười lạnh.
Hừ, trên đời này làm gì có chuyện nào dễ dàng như vậy, muốn an ổn cả đôi bên, vậy nhất định sẽ chẳng được lòng bên nào.
Hồi xưa gã đã hiểu rõ được mấu chốt trong đó rồi, cho nên mới nhắm chuẩn đường mà lao tới.
Nếu không, gã làm sao có thể có được địa vị như bây giờ.
Ở bên này của nông trường lục đục đấu đá với nhau, Tần Thanh Man đang cùng Trịnh Mỹ Cầm đi tìm Bao Thắng Lợi cũng bất ngờ gặp được Chu Bang Quốc.
Chu Bang Quốc là phó quản lý của nông trường Hồng Kỳ, sau khi Ngô Viễn Minh bị bắt, theo lý mà nói ông ấy phải có quyền lực tương đương với người đứng đầu nông trường, nhưng do gia cảnh có vấn đề, cho nên ông ấy cũng không thể hoàn toàn khống chế được mọi chuyện trong nông trường, ngược lại lại để Lưu Hòa Xương phân tán đi không ít quyền lực.
"Đồng chí Chu Bang Quốc, chào ông."
Tần Thanh Man là bề dưới, trông thấy Chu Bang Quốc chắc chắn phải lên tiếng chào hỏi trước.
"Đồng chí Tần Thanh Man." Chu Bang Quốc trông thấy Tần Thanh Man cũng rất bất ngờ, vội vàng nhỏ giọng nói vài câu với mấy người đi bên cạnh sau đó liền đi về phía Tần Thanh Man.
"Đồng chí Bang Quốc, tôi đến thăm bạn bè." Tần Thanh Man chủ động nói với đối phương mục đích đến nông trường Hồng Kỳ của mình.
Chu Bang Quốc nhìn qua Trịnh Mỹ Cầm một chút, tưởng Tần Thanh Man tìm Trịnh Mỹ Cầm, cười gật gật đầu với Trịnh Mỹ Cầm, sau đó mới nhìn Tần Thanh Man, nói: "Đồng chí Tần Thanh Man, có ý định đến nông trường làm việc hay không?"
Ông ấy thực sự rất xem trọng Tần Thanh Man, cho nên mới ở lần gặp mặt thứ hai với Tần Thanh Man đã trực tiếp hỏi những lời đường đột như vậy.
Tần Thanh Man sửng sốt mất một giây mới phản ứng được là Chu Bang Quốc đang mời mình tới nông trường làm việc.
Nhưng công việc của cô đã sớm được xác định rồi.
Đem so sánh với công việc ở nông trường, đối với tình hình trước mắt mà nói, đương nhiên làm việc ở công xã sẽ càng có khả năng bảo đảm hơn, cho nên Tần Thanh Man chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu với Chu Bang Quốc, nói: "Đồng chí Bang Quốc, công việc của tôi đã có sắp xếp rồi."
Chu Bang Quốc là đồng chí được chuyển xuống từ trên tỉnh, ngay lập tức liền nghe hiểu được ám chỉ của Tần Thanh Man.
Ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, Chu Bang Quốc nói với Tần Thanh Man: "Đồng chí Tần Thanh Man, hy vọng sau này chúng ta còn có thể có cơ hội hợp tác với nhau." Lần trước ông ấy phối hợp với Tần Thanh Man xử lý vụ việc cái chết của Ngô Vệ Dân đã cảm thấy được năng lực trù tính về mọi mặt của Tần Thanh Man mạnh vô cùng.
"Sẽ có thôi." Tần Thanh Man lễ phép mỉm cười với Chu Bang Quốc.
Sau đó hai người lại nói với nhau mấy câu khách sáo rồi tạm biệt nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận