Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 480 -




“Cút cút cút, cậu tưởng rằng tôi cho không cậu à, không cầm phiếu lương thực tên nhóc cậu cũng đừng mơ lấy được thứ gì.” Hoàng Hưng Nghiệp không nhịn được đuổi Vệ Lăng đi, bản thân thì vác cái muôi sắt to quay lại nhà ăn, tiện thể đến nhà kho xem một chút.
Buổi chiều lúc tan làm, Hoàng Hưng Nghiệp đã vác một túi gạo nếp để lên xe của Vệ Lăng.
“Nhiều vậy sao?” Vệ Lăng cũng không ngờ tới Hoàng Hưng Nghiệp có thể chia cho hắn nhiều gạo nếp như vậy.
“Cân rồi, năm mươi ký, gạo nếp để trong kho vẫn luôn không đụng tới, còn lại không ít, chia cho cậu nhiêu đây chỉ là hạt cát trong sa mạc.” Hoàng Hưng Nghiệp hài lòng nhận lấy phiếu lương thực năm mươi ký từ trong tay Vệ Lăng.
Phiếu lương thực này lát nữa ông ấy cần phải đi giao cho bộ phận hậu cần.
“Chú Hoàng, cháu đi đây, hôm nào rảnh chú đến nhà cháu ăn cơm, cháu bảo vợ cháu lấy rượu cho chú uống.” Vệ Lăng biết từ lúc Hoàng Hưng Nghiệp lui về nhà ăn đã thích uống ít rượu, dứt khoát chiều theo sở thích ông ấy.
“Được, tôi nhất định sẽ đi.”
Hoàng Hưng Nghiệp lộ ra nụ cười vui vẻ, đồng thời phất tay với Vệ Lăng.
Đây là đuổi Vệ Lăng nhanh chóng về nhà, thậm chí còn nhắc nhở một câu: “Trên đường lái chậm chút, tuyết đọng nhiều.”
“Cháu biết rồi, chú Hoàng cháu đi đây.”
Vệ Lăng khởi động ô tô rời khỏi sư đoàn, lái thẳng hướng về nhà.
Xe của Vệ Lăng vừa rời khỏi sư đoàn, sau lưng Hoàng Hưng Nghiệp liền xuất hiện mấy bóng dáng, là Vương Thừa Bình và Ủy viên chính trị Trương, còn có Hồng Vĩ của bộ phận hậu cần.
Hoàng Hưng Nghiệp vốn định chia cho Vệ Lăng hai mươi lăm ký là đủ rồi, nhưng lúc đến nhà kho đã gặp được Hồng Vĩ, Hồng Vĩ vừa hỏi, đương nhiên ông ấy ăn ngay nói thật, Hồng Vĩ là người từng nếm tay nghề của Tần Thanh Man.
Lập tức nhạy bén nhận ra được Tần Thanh Man đang làm đồ ngon.
Đồ ngon này nếu Vệ Lăng dám lấy phần huyết heo của mấy người bọn họ đi thì chứng tỏ bọn họ cũng có một phần, nghĩ đến đồ ngon trước giờ chưa từng được ăn, Hồng Vĩ ngồi không yên.
Ông ấy vội đi tìm Vương Thừa Bình và Ủy viên chính trị Trương.
Ba người thảo luận một chút, vì để ăn thêm một ít đồ ngon, nên trực tiếp bảo Hoàng Hưng Nghiệp chia cho Vệ Lăng năm mươi ký gạo nếp.
Nhiều gạo nếp như vậy, mấy người bọn họ ít nhất cũng có thể chia được mấy cân.
Thêm nữa, một cân gạo nếp nấu chính cũng không chỉ có một cân.
Sau đó Tần Thanh Man đã nhận được năm mươi ký gạo nếp ngon hạt mẩy, thời những năm bảy mươi đất nước vô cùng coi trọng quân đội, đồ cung cấp đều là nguyên liệu vô cùng tốt, cho nên Tần Thanh Man nhận được liền biết gạo nếp từ sư đoàn của Vệ Lăng chia đến tốt cỡ nào.
Tốt hơn rất nhiều so với gạo cô mua ở cung tiêu xã.
“A Lăng, nếu anh lấy được nhiều huyết heo ở sư đoàn như thế, vậy chúng ta làm nhiều dồi heo một chút, đến lúc đó tặng cho sư đoàn bọn họ nhiều một chút.” Tần Thanh Man đột nhiên quyết định toàn bộ gạo nếp Vệ Lăng mang về đều làm thành dồi heo, thậm chí dứt khoát đem mười mấy cân cô mua từ cung tiêu xã làm thành rượu ngọt.
Cũng chính là rượu nếp mà người Tứ Xuyên hay nói.
“Sư đoàn mổ heo anh sẽ thông báo cho em.” Vệ Lăng vừa xách gạo nếp sang phòng chứa đồ, vừa dắt tay Tần Thanh Man.
Ở cùng với vợ, hắn không nỡ buông tay vợ một khắc nào.
Thời gian cách ngày mổ heo vào năm mới càng gần thì chứng tỏ cách năm mới càng gần, mấy ngày nay Tần Thanh Man đã dùng máy may may ra một bộ đồ cho sói con, chính là dạng áo gile đơn giản.
Sói con mặc áo gile lên vô cùng vui vẻ.
Ban đêm đi ngủ cũng không nỡ cởi ra, nếu không phải Tần Thanh Man cưỡng ép cởi ra cho sói con, đoán chừng sói con định mặc như vậy cả đời.
Lần đầu tiên Sở Sở nhìn thấy sói con mặc đồ ôm bụng cười suýt chút nữa co quắp lại.
Bị sói con hung dữ cắn mấy cái mới chịu thôi.
Theo thời gian trôi đi, sói con cũng mọc ra mấy cái răng, chỉ mấy cái, mới vừa lộ ra khỏi lợi, cắn người hoặc là cắn thịt cũng không có chút sức mạnh nào, nhưng không cản trở sói con từ sáng đến tối tìm đồ giày vò mài răng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận